“Được rồi.”
Khi Nam Tầm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Diệp Sâm đã dựa vào sô pha ngủ rồi, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Nam Tầm rất bội phục, vào lúc này mà anh còn ngủ được, không đau sao?
Hay là... Mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi?
Nam Tầm ném cái áo vào thùng rác rồi đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó ôm chăn mỏng đắp lên người anh, cuối cùng ánh mắt tập trung lênmắt cá chân sưng đỏ kia.
Nam Tầm không muốn lo cho anh, nhưng nhìn gương mặt ngủ say tái nhợt đó thì vẫn mềm lòng nên xoay người tìm khối đá đắp lên mắt cá chân cho anh.
Diệp Sâm giật giật, mở hai mắt thì thấy động tác của cô nên nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Nam Tầm lạnh nhạt đáp lại: “Sáng mai anh phải đi về.”
“Ừm” Diệp Sâm thản nhiên nói một tiếng rồi lại nhắm mắt.
Chườm lạnh phải tiến hành 15 đến 20 phút, cách 3 đến 4 giờ chườm lạnh một lần, Nam Tầm ngồi xuống bên ghế sô pha, một tay chơi điện thoại, tay còn lại cầm túi chườm nước đá.
Diệp Sâm không ngủ, anh cảm giác rõ được cái túi chườm nước đá di chuyển trên mắt cá chân sưng đỏ của mình, xúc cảm lạnh lẽo giảm bớt cảm giác đau đớn cho anh.
Một lát sau, tay cô đột nhiên ngừng lại.
Diệp Sâm mở mắt ra thì thấy Nam Tầm nhìn chằm chằm vàođiện thoại trong tay.
Anh biết cô nhìn thấy cái gì, buổi sáng hôm nay Cố Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671659/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.