“Cô nói đi?” Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, dẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe chạy như bay trên đường băng, khi tiếng động cơ tăng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nắm chặt tay vịn.
Tốc độ này làm cô trở nên hưng phấn, lập tức la lớn với Lăng Tiêu: “Vậy anh phải truyền hết khả năng cho tôi, nếu không tôi thua thì chỉ có thể trách sư phụ không dạy tốt”
“Cô âm mưu như vậy đúng không?”
“Cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hô to: “Anh vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, anh lặp lại lần nữa.”
Nhưng Lăng Tiêu chỉ khẽ nhếch môi, lại không mở miệng.
Lăng Tiêu chở Thịnh Hoàn Hoàn từ đường số một chạy đến đường số ba, khi dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trời đất quay cuồng, sau nửa ngày mới đỡ hơn.
Hiện tại, cô không dám có nghỉ ngờ gì đối với tốc độ của Lăng Tiêu.
Cmn quá nhanh!
Nhưng Lăng Tiêu lại không cho Thịnh Hoàn Hoàn thời gian chuẩn bị, lập tức nghiêng mặt qua, không cảm xúc mà nhìn cô: “Tới cô."
Thịnh Hoàn Hoàn ăn vạ trên ghế phụ không chịu xuống: “Để tôi ổn lại một chút đã.”
Lăng Tiêu không nói hai lời xuống xe, đi đến cửa ghế phụ rồi mở ra: “Đi xuống.”
Thịnh Hoàn Hoàn đành cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe, nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhữn, ngã thẳng về phía trước, đúng lúc đập vào lòng ngực rắn chắc của Lăng Tiêu.
Bên tai truyền đến tiếng châm biếm của hắn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô chỉ có chút năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671597/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.