Lần này đã để lại ám ảnh cho Cố Hoan, tiếp theo cô bé sẽ không tuỳ tiện theo anh rời đi, hơn nữa nếu Nam Tầm buông lời hung ác trước mặt cô thì từ đây anh sẽ không còn điểm yếu của Nam Tầm nữa.
Diệp Sâm ôm Cố Hoan lên đùi, kiên nhẫn an ủi: “Không phải Hoan Hoan muốn chú Diệp làm ba của Hoan Hoan sao?”
Cố Hoan nức nở nói: “Nhưng mẹ không thích, còn không cho Hoan Hoan đi với chú Diệp, Hoan Hoan không ngoan không nghe mẹ nói, cho nên giờ mẹ không cần Hoan Hoan, oa...”
Diệp Sâm: “... Hoan Hoan, con tin chú Diệp không?”
Cố Hoan gật gật cái đầu nhỏ, nhưng nước mắt vẫn liên tục rơi.
Diệp Sâm đau lòng chùi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của Cố Hoan, dịu dàng an ủi: “Chú Diệp nói cho con nghe, con là cục cưng trong lòng mẹ, sao mẹ lại nỡ không cần con được.”
“Nhưng mẹ không nghe điện thoại, ô...”
“Có lẽ mẹ đang bận, chúng ta ăn cơm trước, ăn no chú Diệp đưa con về tìm mẹ được không?”
Cố Hoan liều mạng lắc đầu: “Không được, con phải trở về liền, con muốn mẹ, con muốn mẹ...”
Nhìn cô bé khóc đến thở hổn hển, Diệp Sâm biết
Nam Tầm đã thắng.
Cố Hoan chưa bao giờ rời khỏi Nam Tâm, đêm nào cũng có Nam Tầm làm bạn để đi ngủ, vừa đến buổi con nít sẽ không có cảm giác an toàn, nhất định phải tìm mẹ, tìm không thấy sẽ khóc lớn. Lúc này dù an ủi thế nào cũng mất đi tác dụng.
Kỳ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671582/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.