Chính là nó, chó cắn Lữ Động Tân không biết người khác tốt bụng!
Chai rượu rơi vào tay Cố Bắc Thành, anh ta quay chai.
Cái chai xoay tròn vài vòng, miệng chai nhắm ngay. Lăng Kha.
Lăng Kha nhìn mà giật giật khoé miệng: “Không phải đó chứ, mấy vị trí này của chúng tôi xui xẻo thế?”
Trần Uy cười gian: “Nói nhảm nhiều làm gì, mau rút.” “Lát nữa tớ mà rút trúng cậu, ai lùi bước là con rùa đen.” Lăng Kha hung hăng trừng Trần Uy một cái, tùy tiện chọn một thẻ đỏ, rầm một tiếng chụp lên mặt bàn.
“Xin ngồi lên đùi, ôm cổ người đàn ông thứ ba bên tay trái cô, thổi khế ba cái lên vành tai anh ta.”
Lăng Kha: Sao cô lại rút trúng loại mạo hiểm quỷ quái này?
Tiếp theo cô nhìn qua Đường Dật, thấy anh không có ý từ chối thì lập tức khóc không ra nước mắt, cô thu lại câu nói vừa rồi được không?
Lăng Kha nhìn qua Lệ Hàn Tư, chỉ thấy anh ta khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm mà nhìn cô, dáng vẻ như chờ xem diễn.
Tim Lăng Kha đau nhói như bị kim đâm.
Cô lập tức đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Đường Dật rồi ngồi thẳng lên đùi anh, mở to đôi mắt vừa đen vừa tròn mà nhìn.
Đường Dật nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mặt, không biết vì sao lại không đẩy cô xuống.
Lăng Kha thấy Đường Dật không phản cảm thì nói khẽ với anh một câu: “Thiệt cho anh.”
Sau đó cô vòng đôi tay ôm lấy cổ anh, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671532/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.