Thịnh Hoàn Hoàn cứ cảm thấy câu nói đột nhiên ngưng giữa chừng của Nam Tầm giống như muốn nói Đường Nguyên Minh có tình cảm với em, mà thứ tình cảm đó là tình yêu nam nữ.
Trước đó Lăng Tiêu cũng từng nói như vậy.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh trở nên phức tạp: Hay là anh Minh thật sự thích cô?
Nhưng anh đi một cái đã tận mười năm, khi cô và Mộ Tư đính hôn anh không về, ba ngã xuống anh cũng không xuất ,, chỉ một cái nhìn thoáng qua vội vàng ở tiệc sinh nhật của Thiên Vũ, lúc gặp lại cô đã gả cho Lăng Tiêu.
Nếu thật sự thích thì tại sao lại bỏ lỡ nhiều lần như thế?
Trước quầy bar, Đường Nguyên Minh đang từ chối Triệu Giai Ca: “Nghe nói Triệu tiểu thư tiến vào giới giải trí, còn chuẩn bị phát hành đĩa nhạc, giọng hát nhất định rất lợi hại, tôi không bêu xấu trước mặt cô.”
Đường Nguyên Minh vô tình lại không mất lễ phép từ chối Triệu Giai Ca, sau đó còn lịch sự tự tay đưa microphone cho cô ta.
Nụ cười trên khóe miệng Triệu Giai Ca cứng đờ, sau đó tự nhiên hào phóng mà cười nói: “Cảm ơn Đường thiếu, vậy tôi đành bêu xấu.”
Đường Nguyên Minh gật đầu, xoay người đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Vì sao không hát?” Đường Nguyên Minh đưa đồ uống trong tay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh nhớ hồi nhỏ em từng giành giải ca hát.”
Nam Tầm nghe xong thì trêu chọc: “Đó là chuyện bao nhiêu năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671514/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.