Cố Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lăng Tiêu bước từng bước đến, dáng vẻ thong dong thoải mái kia như một con mãnh hổ đang dạo quanh sân nhà mình.
Giờ khắc này, Lăng Kha cảm động muốn rớt nước mắt: “Anh họI”
Hừ, nhà ai không có chỗ dựa mạnh chứ? Cố Nam Thành nghĩ nhà cô không ai che chở sao?
Lăng Tiêu gật đầu với đứa em họ không có bao nhiêu quan hệ huyết thống này, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tạm dừng chừng hai giây, sau đó tầm mắt sắc bén bắn về hướng Đường Dật.
Đường Dật sờ sờ mũi, chờ Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh thì rất ham sống sợ chết mà giải thích: “Tôi cũng bị Diệp Sâm gài thôi.”
Đường Dật đê tiện lại ném nồi cho Diệp Sâm. Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của
Đường Dật, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nam Thành đang kinh ngạc, hắn nhếch môi lên, không giận đã oai mà nói: “Cố tổng, tiếp tục đi chứ!”
Mọi người nhìn Lăng Tiêu, không khỏi bi thương cho. Cố Nam Thành. Xem ra lần này gã đá trúng tấm ván sắt!
Cố Nam Thành thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sắc mặt âm trầm như phủ lớp sương mù, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Cố Bắc Thành phản ứng lại trước, anh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, bắt đầu hoà giải: “Đều ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn bè, cần gì vì việc nhỏ này mà cãi vã như thế.”
Nói xong, Cố Bắc Thành lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671494/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.