Phía sau Lăng Phi, Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư lần lượt đi vào, Cố Nam Thành nhìn quanh một vòng rồi đi về hướng Trân Do Mỹ.
Mà Lệ Hàn Tư cũng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Lăng Kha.
Có lẽ không ngờ lời nói dối lại bị chọc thủng nhanh như thế, Lệ Hàn Tư ngẩn người, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ buồn bực, nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục bình tĩnh.
Nhưng Lăng Kha lại dửng dưng mà cười cười với Lệ Hàn Tư, cứ như đang nói với anh ta, cô không để ý anh nói dối mình.
Thật vất vả cô mới đến gần Lệ Hàn Tư như thế, cô không muốn hai người xuất hiện khoảng cách vì việc này, cho nên cô nỗ lực lộ ra nụ cười dửng dưng không để bụng, nói cho anh ta: Không có gì, em không ngại, không ngại chút nào cả.
“A.
“A Tư, em ở đây." Lăng Kha vừa mở miệng thì giọng nói trong trẻo êm tai của Triệu Giai Ca lập tức át tiếng của cô xuống.
Vì thế Lăng Kha nhìn thấy Lệ Hàn Tư không chút do dự mà bỏ lại cô rồi đi về hướng Triệu Giai Ca.
“Lệ Hàn Tư.” Trần Uy cắn răng đứng lên, anh ta thật sự chướng mắt thái độ của Lệ Hàn Tư đối với Lăng Kha, nếu không yêu thì vì sao lại trêu chọc cô?
Lệ Hàn Tư dừng bước, nhìn về phía Trần Uy đang tức giận chỉ vào mình.
“Trần Uy.” Lăng Kha đè nén chua xót trong lòng xuống, lắc lắc đầu với Trần Uy.
Trần Uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671488/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.