Hà Vinh đứng trên sân thượng với vẻ mặt nặng nề: “Phu nhân, không phải tôi không muốn giết, mà là không thể lập tức xuống tay, hơn nữa tay tôi bị thương, nếu lần này thất bại thì thân phận của tôi sẽ bại lộ, chờ một chút, kiên nhẫn thêm một chút.”
An Lan đau khổ nhắm mắt lại: “Nhưng tôi không muốn đợi thêm giây nào nữa, nếu cậu làm không được. thì tôi chỉ có thể tìm người khác.”
“Phu nhân, bà vừa gặp lại con gái, cần gì lại mạo. hiểm như vậy, cho tôi thêm chút thời gian đi, xin bà tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ giết ông ta cho bà.”
“Được, tôi cho cậu thêm mấy ngày, trước khi ông ta xuất viện thì nhất định phải giết.”
An Lan tắt máy, sau đó ôm chặt lấy cánh tay mình, rõ ràng vừa đến đầu thu, nhưng bà lại lạnh đến toàn thân phát run.
Đêm nay lại là một đêm không ngủ đối với An Lan, nhưng cũng không đáng là gì trong vô số đêm dài mất ngủ trong đời bà.
Nhưng Lăng Tiêu cũng mất ngủ.
Hình ảnh nhìn thấy khi còn bé trốn trong tủ quần áo vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, cho dù chúng sớm đã phai màu đến mơ hồ không rõ, nhưng căm hận của hắn đối với bà lại chỉ tăng không giảm.
Hắn hận người đàn ông kia, càng hận mẹ hắn.
Đó là ác mộng mà 20 năm qua hắn không cách nào vứt bỏ, làm sao có thể tha thứ?
Chủ nhật, Thịnh Hoàn Hoàn lại vượt qua một ngày ở Thịnh Thế, cô gọi Tống Chí Thượng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671452/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.