An Lan...
Vẻ mặt Lăng Tiêu có chút phức tạp, sau đó khôi phục lạnh nhạt: “Đã biết.”
Đến gần phòng khách to lớn, Lăng Tiêu liếc một cái liền thấy được mấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, An Lan ngồi bên cạnh Tích Nhi, cẩn thận chải tóc cho cô, hai mắt rươm rướm nước mắt, trên người còn tỏa ra hào. quang tình thương của mẹ.
Lăng Tiêu cảm thấy rất bưồn cười, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thương của mẹ nào trên người bà. Hiện giờ thấy An Lan dùng dáng vẻ này chăm sóc Tích Nhi, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy rất dối trá.
“Tiêu Nhi, rốt cuộc con cũng trở lại.”
Lăng lão thái thái phát hiện Lăng Tiêu đầu tiên, quan †âm mà đi tới chỗ hắn: “Sao bây giờ mới trở về, nhất định đói lả rồi, bà nội bảo phòng bếp làm vài món con thích ăn, mau đi rửa tay đi!"
Nhìn xem, đây mới là sự quan tâm của người nhà, An Lan còn không nói ra được tên một món ăn hắn thíchI
“Con trai, con đã trở lại.
Nghe thấy giọng nói của An Lan, bước chân Lăng Tiêu không tạm lấy một giây.
An Lan nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, miệng lại cười nói: “Đứa nhỏ này, vẫn không lễ phép như thế.”
Cuối cùng Lăng Tiêu cũng ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe thấy An Lan dùng giọng điệu như ật quý mà gọi tên hắn: “Tiêu Nhi, con thấy em gái trông có giống con không.”
An Lan và Tích Nhi ngồi ở đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671428/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.