Đi theo bên cạnh Mộ Tư nhiều năm như thế, đây không phải lần đầu tiên cô thấy chuyện như vậy, lúc. trước Mộ Thành Chu phái người ám sát anh, khi đó đã nchết bao nhiêu người! Cô còn tự tay mọi đạn giúp Mộ Tư.
Chỉ là lúc này không giống nữa, khi đó cô không cảm thấy Mộ Tư đáng sợ, nhưng hiện tại cô lại hơi sợ người đàn ông trước mặt, tuy biết Mộ Thành Chu chết chưa hết tội, nhưng Mộ Tư không chớp mắt lấy một cái...
“Mấy người này xử lý thế nào?”
Mãi đến khi Mộ Thành Chu hoàn toàn tắt thở, Hứa ¡¡ Trữ Viễn mới đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông không dám thở mạnh trên mặt đất kia.
Trần Vân Phàm, tên béo và khỉ ốm thấy Mộ Thành Chu bị giết trước mặt bọn họ thì bị dọa nát gan, không dám hó hé một tiếng.
Mộ Tư nhìn về phía Trần Vân Phàm, gã lập tức bò dật, run run quỳ đó, lau máu trên mặt đi rồi cầu xin Mộ Tư tha cho: “Đừng giết tôi, Mộ Thành Chu sợ tội tự sát, chết chưa hết tội."
Khỉ ốm là người khôn khéo, lúc này cũng lập tức bò lên: “Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh tiểu thư, hành vi phạm tội bại lộ nên sợ tội tự sát.”
'Tên béo ngẩn người, cũng vội quỳ phụ họa.
Tâm mắt Mộ Tư xẹt qua gương mặt tên béo và khỉ ốm, cuối cùng tập trung vào Trần Vân Phàm: “Mặt Thịnh Hoàn Hoàn là bị ai đánh?”
Thân thể Trần Vân Phàm đột nhiên run lên, đây mặt sợ hãi: “Là... Là tôi”
“À?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671408/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.