Chương trước
Chương sau
Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Hoàn Hoàn dùng một lời dạo đầu tương đối không đặc sắc, nhưng lại khá an toàn: “Xin lỗi Đường tổng, mạo muội quấy rầy một chút, tôi là giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế thịnh...”

“Hoàn Hoàn, sao em lại ở đây?” Lời tự giới thiệu của Thịnh Hoàn Hoàn bị một giọng nói kinh ngạc cắt ngang.

“Anh là..."

Xuyên qua cửa sổ xe, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy rõ mặt người đàn ông này: “Anh Minh?”

Cô không ngờ Đường Nguyên Minh lại là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Đường thị.

Hiện tại, Đường tổng thần bí còn mời cô ăn cơm, chúc mừng cô ngồi lên vị trí của Thịnh Xán, con gái kế nghiệp cha.

Đường Nguyên Minh nhìn cô gái còn chưa tỉnh táo lại, mang theo chút ngu đần đáng yêu trước mặt mà không khỏi bật cười: “Chuyện anh là Đường tổng thật sự làm em khó tin như vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn thành thật gật đầu, ngượng ngùng nói: “Sớm biết là anh thì em đã trực tiếp gọi điện thoại, đâu cần đến bãi đỗ xe chờ anh lâu như thế.

Đường Nguyên Minh cười nhạt, giọng nói trầm thấp hồn hậu rất dễ nghe: “Nói vậy là anh sai à?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Em chỉ thực mâu thuẫn, nếu là việc tư em cảm thấy rất mừng vì là anh, nhưng ở việc công thì em hy vọng không phải là anh.

Mừng vì anh là người quen, sầu là sợ nợ ân tình.

Đôi mắt Đường Nguyên Minh rất thông thấu, như có thể nhìn rõ linh hồn con người: “Yên tâm, anh không phải người chẳng phân biệt công và tư, anh chỉ cho em một cơ hội, có thể thành công thuyết phục anh không còn phải xem bản lĩnh của em:

Anh ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc lên: “Anh là người làm việc rất bắt bẻ, cho nên em phải lấy ra tiêu chuẩn chuyên nghiệp.”

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý cười: “Đã rõ."

Cô có chuẩn bị mới đến, mang tâm lý nhất định phải giành được dự án này.

Lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện công việc, Đường Nguyên Minh hỏi hiện trạng của Nam Tâm, hai người bắt đầu trò chuyện. 

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện ở bên Đường Nguyên Minh làm cô cảm thấy rất tự tại, tựa như khi còn nhỏ thích đi theo phía sau anh, có cảm giác an toàn nói không nên lời.

Lúc ấy anh luôn che chở cho cô, tựa như người anh trai không gì không làm được trong mộng của cô.

Sau đó Đường Nguyên Minh hỏi chuyện giữa cô và Lăng Tiêu, cô bị đuổi ra Lăng gia đã không phải bí mật gì.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu mới trầm ngâm: “Là em quá tự cho là đúng, xúc phạm điểm mấu chốt của anh ta, không trách được.”

Ngày mai chắc kết quả cũng có rồi, đến lúc đó chuyện của cô và hắn cũng nên có hồi kết. Cô không khỏi nhìn về hướng di động bên cạnh, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.

Cảm nhận được cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn thay đổi, Đường Nguyên Minh trầm trầm, anh biết cô gái trước mặt đã rung động với Lăng Tiêu, đây là chuyện làm người ta rất không thoải mái.

Đường Nguyên Minh rút một điếu thuốc ngậm ở bên môi, ngọn lửa sáng lên có chút chói mắt, chưa bậc lửa anh đã để thuốc xuống rồi ném qua một bên.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không sao, anh hút đi

Đường Nguyên Minh không phủ nhận: “Đúng là vậy, anh nhập ngũ nhiều năm nên bà không thể lải nhải, hiện tại thì càng trầm trọng, muốn bổ sung hết mười năm thiếu thốn này.”

“Vậy anh phải trở về ở bên bà nhiều hơn.”

Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc, cô biết nguyên nhân chủ yếu Đường Nguyên Minh trở về là vì người nhà, dù sao họ đã không còn trẻ!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.