Chương trước
Chương sau
Mộ Tư đứng thẳng người dậy, dáng người thon dài thanh quý, giọng nói ôn hoà dễ nghe: “Anh có thể giúp em ngồi lên giám vị trí đốc.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không có phản ứng gì.

Mộ Tư tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn, anh đi theo bác trai nhiều năm, hiểu chuyện của Thịnh Thế hơn em nhiều, Chu Tín này âm hiểm xảo trá, nếu không có ai giúp em thì em không đấu lại ông ta được.”

Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã rời khỏi Lăng Tiêu, người mà cô có thể dựa vào không nhiều lắm, mà anh ta là người có năng lực nhất trong đó, hơn nữa là dạng không cầu hồi báo.

Sau khi ý thức được tình cảm của mình đối với Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư luôn tìm mọi cách đền bù sai lầm mình phạm phải, hy vọng được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ, nhưng cô vẫn không cho anh ta cơ hội.

Hiện tại, cơ hội rốt cuộc cũng tới, giọng nói anh ta bất giác trở nên rất dịu dàng: “Em yên tâm, em nhậm chức xong anh sẽ không nhúng tay vào mọi công việc của Thịnh Thế, chỉ khi nào em cần thì anh mới xuất hiện.”

Mộ Tư nói rất êm tai, nếu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn là cô của ngày xưa thì có lẽ sẽ cho anh ta trợ giúp.

Nhưng hiện tại cô không cần.

Mộ Tư phản bội, Lăng Tiêu xua đuổi, làm cô hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này người mình có thể yên tâm dựa vào chỉ có bản thân thôi. Hiện tại cô không muốn dựa vào ai nữa, đặc biệt là đàn ông.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn cao lớn ông trước mặt, từ chối anh ta một cách dịu dàng lại kiên quyết: “Mộ Tư, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần”

Dù con đường trước mặt gập ghềnh nhấp nhô đến mức nào, cô vẫn sẽ kiên cường đi tiếp, mãi đến khi ba tỉnh lại.

Mộ Tư hơi nhăn mày lại, anh ta biết rõ Thịnh Hoàn Hoàn có mấy cân mấy lượng: “Hoàn Hoàn, em đừng cậy mạnh, thương trường âm hiểm còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, em không hiểu cái gì cả, không có anh giúp thì em không giữ được Thịnh Thế đâu.”

“Mộ Tư, con người sẽ thay đổi” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở miệng, khí thế bỗng trở nên nghiêm khắc.

Mộ Tư cứng lại, hơi ngơ ra mà nhìn cô gái trước mặt.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn lấy dáng vẻ Mộ Tư  chưa bao giờ gặp qua nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Mộ Tư, tôi đã không còn là Thịnh Hoàn Hoàn tùy hứng, lại không hiểu cái gì của ngày trước, tôi sẽ để các người thấy, cho dù không dựa vào ai thì tôi vẫn có thể dùng sức lực và quan hệ của mình để

bảo vệ Thịnh Thế”

Khí thế toả ra từ trên người Thịnh Hoàn Hoàn làm Mộ Tư giật mình. Thịnh Hoàn Hoàn như vậy rất xa lạ đối với Mộ Tư, như toả ra ánh hào quang, lạnh lão xinh đẹp làm anh ta không dời mắt đi được.

Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ tươi đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư cảm nhận được nhịp tim của mình đang gia tốc, đập vừa nhanh vừa mạnh, cứ như muốn nhảy ra khỏi ngực anh.

Mãi đến khi xe của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần đi xa, Mộ Tư mới tỉnh táo lại, lập tức giơ tay: “Trữ Viễn, thay tôi bảo vệ tốt cô ấy.”

Hứa Trữ Viễn gật đầu, lập tức lên xe đi theo Thịnh Hoàn Hoàn.


Lý Hưng Hoài coi Thịnh Hoàn Hoàn là hi vọng của Vũ Yến, sợ nhất là xảy ra chuyện này.

Thịnh Hoàn Hoàn biết Lý Hưng Hoài lo lắng cái gì: “Yên tâm đi Lý đội, tôi sẽ không văng mặt trong cuộc thi.”

Cuối cùng Lý Hưng Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra: “Có những lời này của cô thì tôi an tâm rồi.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.