Chương trước
Chương sau
Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại rất dọa người, bởi vì hắn thấy cửa sổ xe mở ra: “Cô muốn tìm cái chết sao?” 

Thịnh Hoàn Hoàn buông súng xuống: “Tôi có tự tin bắt lấy gã đó.”

Nếu hắn không xuất hiện thì phát thứ ba sẽ trúng.

Lăng Tiêu cả giận nói: “Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?”

Cô không nhìn thấy trong tay đối phương có súng sao?

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trầm xuống, mặt không khỏi trắng bệch: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ có lẽ giúp đỡ được một chút.”

Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không đẹp lên: “Nhớ kỹ, tôi không cần cô giúp, càng không cần cô tự cho là đúng làm chuyện gì vì tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, thấp giọng mà nói: “Lần sau sẽ không.”

Nói xong, cô đặt súng trước mặt Lăng Tiêu, sau đó đóng cửa sổ lại.

Lăng Tiêu trầm mặt cất súng đi, sau đó đóng cửa xe.

Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, gần đây không biết như thế nào mà cứ thích rơi nước mắt. 

Không bao lâu sau, cửa xe lại mở ra.

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi, Lăng Tiêu đứng ngoài cửa nhìn cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều, duỗi tay ra: “Xuống đi”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Không cần.”

Cô né tay khỏi Lăng Tiêu mà bước xuống.

Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy 'Vinson và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh.

Người đàn ông trung niên này có mái tóc rất ngắn, cao cao gầy gầy, trông rất nhã nhặn, da hơi tái nhợt, nhưng nhìn rất tinh thần.

Thịnh Hoàn Hoàn đoán chắc người này chính là ba ruột của Lăng Tiêu - Lăng Hoa Thanh.

Nhìn ra diện mạo của Lăng Tiêu giống An Lan hơn.

Lăng Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, thu lại bàn tay trống rỗng, đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn rồi giới thiệu với Lăng Hoa Thanh: “Ba, đây là vợ con - Thịnh Hoàn Hoàn.”

Sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cứng rắn: “Gọi ba.”

Thịnh Hoàn Hoàn giật giật môi, cố vài lần mới gọi ra được.

Lăng Hoa Thanh đánh giá liếc nhìn cô, ánh mắt không làm người ta phản cảm, sau đó gật đầu cười nhạt: “Thịnh Hoàn Hoàn, không tồi.”

Không nói gì nhiều, mọi người lên xe rời khỏi nơi này.

Xe trở lại cổng ngục giam, lúc này nghênh đón đoàn xe vừa mới đến, Lăng Hoa Thanh xuống xe trò chuyện với đám bạn cũ ngày xưa.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe nhìn Lăng Hoa Thanh, không biết vì sao cô cứ cảm thấy nụ cười của Lăng Hoa Thanh rất giả, tựa như ấn tượng đầu tiên lúc trước cô gặp Lệ Hàn Tư.

Là ai muốn giết ông ta?


Khi trở về, Lăng Thiên Vũ và họ đi cùng một chiếc xe, đối mặt với đứa cháu chưa bao giờ gặp mặt, Lăng Hoa Thanh cũng không quá thân thiết, chỉ vỗ vỗ đầu cậu rồi cười cười.

Trở lại nhà cũ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được dì Hà, cô không khỏi nhớ tới Tích Nhi dưới tầng hầm, lập tức nhận ra ý đồ của dì Hà.

Lần trước sau khi trở về từ bệnh viện, cô nói với dì Hà, muốn xác định Tích Nhi có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh không thì phải có DNA của hai người mới làm được.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.