Chương trước
Chương sau
Lam Tiếu đang nghĩ ngợi thì đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng “Phanh” rất mạnh.

Chiếc xe cô ta đang ngồi phát ra tiếng thắng chói tai, đầu suýt đập vào cái ghế phía trước, cũng may Lăng Phi phản ứng nhanh, lập tức ổn định thân thể cô ta lại.

“Em không sao chứ?” Lăng Phi lo lắng nhìn cô ta.

Tiếp theo giọng Lăng Hoa Thịnh vang lên: “Lăng Phi, phía trước xảy ra tai nạn xe, hình như là xe anh hai con, con đi xuống nhìn xem”

Lam Tiếu nói câu “Em không có gì” liền đẩy Lăng Phi ra, mở cửa xe đi ra ngoài.

Là xe của Lăng Tiêu, không sail

Lam Tiếu cảm thấy hôm nay mình quá may. mắn, trong lòng vừa suy nghĩ thì Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn liền có chuyện!

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ trong lòng Lăng Tiêu.

Vừa rồi lúc xe tông lại đây, Lăng Tiêu theo phản xạ bảo vệ cô và Lăng Thiên Vũ trong ngực, cho nên cô và cậu nhóc đều không bị thương.

“Lăng Tiêu, anh có khỏe không?” Vừa rồi cô nghe thấy tiếng hắn kêu rên. 

Lăng Tiêu trở về vị trí cũ, tựa đầu vào ghế: “Không tốt lắm.”

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh lại từ kinh sợ vừa rồi, sắc mặt trắng bệch, lúc này trực tiếp bật khóc: “Lăng Tiêu, anh xảy ra chuyện gì, có phải chỗ nào bị thương không?”

Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa hồn phi phách tán, chân tay luống cuống: “Anh đừng làm tôi sợ, Lăng Tiêu, tôi nhát gan, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc bị thương ở chỗ nào?”

Lăng Tiêu nhìn cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch, đột nhiên duỗi tay dùng sức ấn cô vào ngực: “Tôi không có gì, chỉ là vết thương trên cánh tay nứt ra rồi, Thịnh Hoàn Hoàn sao cô nhiều nước mắt như thế, cô làm từ nước sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng, khóc càng lớn hơn: “Tên biến thái, tôi sắp bị anh hù chết, hức hức...”

Thời khắc vừa rồi, trái tim cô như ngừng đập!

Hắn vẫn không nhúc nhích dựa vào nơi đó, cô cho rằng hắn bị thương nặng không thể động đậy, suýt đã sợ muốn ngất đi.

Lăng Tiêu duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ khóc  như hoa lê dính hạt mưa của Thịnh Hoàn Hoàn lên, có chút dở khóc dở cười: “Là thật sự rất đau.”

Vết thương trên tay hắn vốn đã kết vảy, hiện tại lại bị kéo nứt, bị thương đợt hai nên đau đớn gấp bội.

“Nơi nào, cho tôi xem.” Thịnh Hoàn Hoàn run run rẩy rẩy bắt lấy tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chỉ có thể để mặc cô, nhấc chân đạp lên ghế ngồi phía trước, hỏi tài xế: “Không có gì chứ?”

Tài xế rên rỉ: “Đầu hơi choáng, vấn đề không lớn”

Lăng Tiêu nghe xong không hỏi thêm nữa, thấy ngoài xe đầy người thì dùng cánh tay không bị thương đẩy cửa ra, bình tĩnh nhìn những người ngoài xe: “Tôi không sao, đưa tài xế đi bệnh viện.”

Thịnh Hoàn Hoàn phí sức lực thật lớn mới cởi áo khoác hắn ra được, một tay áo của sơ mi trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Mắt Thịnh Hoàn Hoàn mơ hồ, từng giọt nước mắt to tướng rớt xuống: “Thật nhiều máu.”

Lăng Phi nhìn vết máu kia, cũng đỏ mắt theo: “Anh, anh bị thương.” 

Lăng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn Lăng Phi một cái: “Sao em mít ướt như phụ nữ vậy, em cũng làm từ nước à?”

Lăng Hoa Thịnh hơi ngơ ra: “Vết thương nhẹ.”

Lăng Tiêu nói: “Báo cảnh sát đi! Chú ở lại xử lý, người khác đi theo tôi.”

Lăng Tiêu xốc áo khoác lên, dắt Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe: “Lăng Phi, ôm cháu của em ra đi.”

Cậu nhóc không bị thương, hơn nữa cũng không bị dọa sợ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.