Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu bị đau, rốt cuộc cũng thu tay lại, rất bình tĩnh mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô tuổi chó hay gì mà thích cắn người như thế?”

Đáp lại hắn là tiếng hít thở vững vàng.

“Ngủ nhanh như vậy, xem ra cô không phải tuổi chó, mà là heo.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhéo mũi Thịnh Hoàn Hoàn, trong mắt hiện ra sự cưng chiều mà cả hắn cũng không nhận ra.

Hẳn ôm cô gái đã ngủ say vào ngực, nắm lấy tay cô rồi nâng lên, mu bàn tay vốn trắng nõn tinh tế sưng lên một khối to, vừa đỏ vừa sưng.

“Đồ ngốc” Cái chén kia không chọi trúng hắn, cô che chắn căn bản là làm điều thừa: “Sưng thành như vậy, lần sau xem cô còn dám làm anh hùng rơm không.” 

Lăng Tiêu đứng dậy, tìm một tuýp thuốc mỡ bôi cho cô rồi mới ôm cô tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy từ trong lòng Lăng Tiêu, bên tai truyền đến tiếng chuông di động, là Cố Bắc Thành gọi đến.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời tối hôm qua Lăng Hàn nói với mình, sắc mặt hơi thay đổi, cô cẩn thận lấy bàn tay Lăng Tiêu đặt bên hông mình ra, nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy di động đi vào phòng tắm.

“Bắc Thành, có phải tra được cái gì không?” Sau khi khoá cửa lại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhỏ giọng mà hỏi.

Giọng nói của Cố Bắc Thành truyền đến từ đầu bên kia, có chút trầm trọng: “Tìm được cấp trên của Hà Trọng rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác mà nắm chặt di động: “Là ai?”

“Lăng Tiêu.” Cái tên này làm trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nặng như ngàn cân, ép cô không thở nổi: “Anh xác định?”

“Anh có đoạn video, tự em xem đi” Cố Bắc Thành gửi video cho Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo lại nói: “Hà Trọng đã ở Lăng thị từ thời Lăng Hoa Thanh, Lăng Hoa Thanh vào tù rồi thì đi theo Lăng Hoa Thái, sau đó Lăng Hoa Thái cũng vào tù, ông ta lại theo Lăng Tiêu, có thể thấy được người này không đơn giản.”

“Nhưng sau khi xảy ra chuyện của ba em, Hà Trọng liền tự nhận lỗi từ chức, nhưng sau đó lại vào bộ bảo an, mặt khác tạm thời không phát hiện dị thường gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Cho người tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta, đừng bị phát hiện.”

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mở video Cố Bäc Thành gửi đến. Đoạn video này là khách khứa đến tham gia hôn lễ quay được sau khi Thịnh Xán bị đụng xe.

Có một bóng người nhân lúc hỗn loạn đã đẩy cửa xe ra, tiến vào một chiếc xe khác.

Bóng dáng gặp nguy không loạn, thong dong bình tĩnh kia chắc chắn là Lăng Tiêu, lúc lên xe, hắn còn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lạnh nhạt ngồi xe rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn căn chặt răng, gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thành: “Anh thấy chuyện này như thế nào?” 

Cố Bắc Thành lập tức trả lời: “Anh tra rồi, ngày đó Lăng Tiêu vội vàng đi tham gia đấu thầu, tài xế đi đường tắt, ba em xảy ra chuyện là tai nạn, trừ phi trước đó bọn họ đã thông đồng với Mộ Tư, nhưng hiển nhiên là không có khả năng.”

Đúng vậy, trừ phi họ và Mộ Tư đã thông đồng, nếu không không có khả năng đúng lúc như vậy, nhưng hiển nhiên là không thể, Mộ Tư không có lý do gì hợp tác với Lăng Tiêu.

Từ từ, Mộ Tư có lý do làm như thế.

Dựa theo lời nói của Lăng Hàn, Bạch Tuyết được Lăng Tiêu cứu về nước, tiếp theo bị ba cô phát hiện rồi cầm tù ở nhà cũ.

Lăng Tiêu, Lăng Tiêu...

Khi gọi cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Lăng Tiêu ở Thịnh Thế Danh Môn vào hai tháng trước, lúc ấy hắn đã nhận ra cô là cô dâu bị vứt bỏ đúng không?

Ngày đó cô vốn đi tìm Vân Kỳ, Dạ Oanh lại dời sự chú ý của cô lên người Lăng Tiêu, rồi đưa cho cô một thiệp mời sinh nhật của Thiên Vũ. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.