Cố Nam Thành ngồi bên giường bệnh, năm lấy tay Cố phu nhân: “Mẹ, con đến trễ, hiện giờ cảm thấy đỡ chút chưa?”
Cố phu nhân cười cười: “Mẹ không sao, là Bắc Thành lo quá, một hai ép mẹ nằm viện”
Cố Nam Thành nói: “Mẹ luôn như vậy, cứ nói không sao không sao, nếu tới bệnh viện thì ngoan ngoãn ở lại, phối hợp bác sĩ chữa bệnh, đừng làm tụi con lo lắng”
Nói xong, gã kéo Trần Do Mỹ đi qua, nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay cô ta: “Mẹ, đây là thuốc bổ Tiểu Mỹ mua cho mẹ, nghe nói mẹ nhập viện, cô ấy rất lo lắng, cứ nói muốn tới thăm mẹ.”
Lo lắng?
Cố phu nhân cười lạnh trong lòng, là muốn đến xem bà ta đã chết chưa thôi!
Trải qua một lần giao thủ, Cố phu nhân cẩn thận hơn rất nhiều, không xúc động giống như trước đó, bà ta nhìn về phía Trần Do Mỹ mà gật đầu nói: “Có tâm.”
Trần Do Mỹ có vẻ rất mừng vì thái độ của Cố phu nhân, cô ta sung sướng nói: “Đây là chuyện con nên làm, bác gái, hiện tại anh Nam Thành đang bận chuyện công ty, không có thời gian lại đây thăm bác, nếu bác gái không chê thì về sau ngày nào con cũng đến chăm sóc bác.”
Ngày nào cũng tới? Lấy thân phận gì?
Nam Thành vừa ly hôn, người đàn bà này đã gấp không chờ nổi muốn nói cho cả thế giới rằng mình và Nam Thành đang hẹn hò. Nếu bà ta đồng ý thì không phải đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của cô ta?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671296/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.