Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn nóng đến dọa người, Nam Tâm muốn tránh thoát trói buộc, nhưng không có kết quả.
Cũng may Diệp Sâm chỉ nắm chặt mà không làm gì cả.
Quá trình này đặc biệt dày vò, may mà khả năng tự chủ của Diệp Sâm rất mạnh, vẫn có thể bình an mà trở về khách sạn.
Xe dừng lại, Diệp Sâm đã bị mấy người đàn ông đón đi, trong đó có một người còn cầm hòm thuốc trong tay.
Nam Tầm không yên tâm nên ôm Cố Hoan đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi họ ngừng lại trước một gian phòng, Nam Tầm mới phát hiện thì ra Diệp Sâm ở ngay kế bên cô.
Diệp Sâm ngã lên giường, phát ra một tiếng rên kiềm nén.
Tâm nhìn nóng rực của anh nhìn chăm chăm vào cô, như hận không thể xé nát cô rồi nuốt vào bụng, bên tai Nam Tâm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.
Rất nhanh, có người chích một mũi lên mu bàn tay Diệp Sâm, hô hấp của anh dần dần ổn định lại, Nam Tầm thấy thế thì vội rời khỏi phòng anh
Sau khi trở về phòng, Nam Tâm lập tức gọi điện thoại cho Nam Hạo Thiên.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nói vội vàng của Nam Hạo Thiên vang lên: “Lúc này con gọi trở về làm gì, Diệp Sâm đâu?”
Nam Hạo Thiên biết rõ lúc này Nam Tầm còn có thể gọi điện thoại đi có nghĩa là gì - Kế hoạch của ông ta thất bại!
Quả nhiên là ông ta làm.
Thất vọng đã không đủ để hình dung tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671292/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.