Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai cụ mặc đường trang và sườn xám trước mắt mới phản ứng chậm mà đoán được họ có chuyện muốn nói với cô: “Ông bà gọi con đến là có chuyện muốn nói sao?”

Điều đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến là Thịnh Xán. 

Thịnh Xán đã hôn mê hơn hai tháng, đến nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cô lo ông ngoại bà ngoại sẽ nói ra kết quả làm cô khó có thể chấp nhận.

Thịnh lão thái thái nhìn về phía ông lão bên cạnh: “Bà và ông ngoại con thật sự có chuyện muốn nói.”

Nhìn dáng vẻ thận trọng của hai cụ, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn bất giác cứng đờ.

Rốt cuộc bàn tay quay hạch đào của Thịnh Tư Nguyên cũng dừng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con có hứng thú học trung y không?”

“Học trung y?” Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở ra, thì ra không phải chuyện của ba: “Sao ông bà lại đột nhiên hỏi như thế?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác không thể hiểu được, cô chưa từng tiếp xúc y học, huống chỉ là trung y.

Phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong dự đoán của Thịnh Tư Nguyên: “Việc này hơi đột ngột, nhưng không sao, con có thể suy xét kỹ, nếu hiện tại con còn chưa có mục tiêu cuộc đời thì học y cũng là lựa chọn không tồi.” 

Có tùy tiện quá không?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Không phải chị họ đang học sao, hơn nữa con chẳng có cơ sở gì cả, hiện tại bắt đầu học có muộn quá không?”

Mắt Thịnh Tư Nguyên sáng ngời: “Không muộn, không muộn, chỉ cần con muốn học thì lúc nào cũng không muộn, còn chị họ con, con cũng thấy rồi, tâm tính nó quá giống mẹ nó... Ai!”

Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nhận xét về tâm tính của Thịnh Đình Đình, nhưng cô thật sự chưa từng suy xét chuyện học y, cái này làm cô thực khó Xử.

Thịnh lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, kéo tay cô qua nhẹ nhàng võ: “Con bé ngốc này, con không cần vội trả lời ông bà, suy xét cho kỹ đi, đúng lúc bà và ông ngoại con phải đến Hàn Quốc một chuyến, lúc trở về trả lời ông bà cũng không muộn.”

“Ông bà muốn đi Hàn Quốc?”

Hai cụ vừa về nước không lâu, sao lại muốn đi Hàn Quốc?

Thịnh lão thái thái cũng thực nghi hoặc: “Con không biết? Tối hôm qua Lăng Tiêu dẫn Đường Dật tới tìm ông ngoại con, mời ông bà đi Hàn Quốc một chuyến, có một bệnh án rất khó giải quyết.”

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Tối hôm qua Lăng Tiêu đi tìm ông bà sao, mấy giờ?”

Thịnh lão thái thái nghĩ nghĩ: “Rất trễ, bà với ông ngoại con đã ng chắc khoảng 12h đến 1h gì đấy, Lăng Tiêu không nói với con à?”

12h đến 1h, lúc ấy Lăng Tiêu đang ở chung phòng với Lam Nhan trong Thịnh Thế Danh Môn mới đúng. Nói như thế, tối hôm qua Lăng Tiêu đưa Lam Nhan đến khách sạn xong thì đã rời đi?

Không biết vì sao, cảm giác nặng nề trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở thành hư không.

“Hoàn Hoàn?”

“À, hôm nay con dậy trễ, Lăng Tiêu đã đến công ty, cho nên anh ấy còn chưa kịp nói chuyện này với con” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giải thích, ngẫm nghĩ xong lại hỏi: “Có phải người bệnh kia họ Hàn không?”

“Đúng, con cũng biết à?”


Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình cần tìm hiểu về ông bà ngoại lần nữa. 

 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.