Chương trước
Chương sau
Đôi mắt dưới cặp mắt kính của Diệp Sâm tràn đầy lạnh lẽo.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại trúng chiêu. 

Câu hỏi: “Có từng cùng khác phái xem phim cấm chưa?” 

 Thịnh Hoàn Hoàn: “... Chưa.”

Tiếp theo là Dạ Oanh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô rút phải câu hỏi gì, bởi vì Lăng Tiêu đã nói một câu bên tai làm cô mặt đỏ tai hồng.

Chưa chơi thật hay thách được bao lâu, sau mấy vòng bọn Lăng Tiêu liền vào phòng trà nói chuyện, mấy người bọn Thịnh Hoàn Hoàn thì ngồi uống rượu.

Thịnh Hoàn Hoàn bưng rượu đến ngồi bên cạnh Dạ Oanh: “Vẫn chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn với cô, tôi kính cô một ly!”

Lúc trước nếu không phải Dạ Oanh nhắc nhở thì cô sẽ không có giao thoa gì với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bình yên đưa Tiểu Sam Sam về nhà, sau đó Trần Cường dẫn người xông vào Thịnh gia ngay giữa đêm khuya, Lăng Tiêu xuất hiện cứu cả nhà bọn họ.

Dạ Oanh cười hỏi: “Hối hận không?”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó sau đó lắc đầu: “Tuy tính tình Lăng Tiêu rất tệ, nhưng cũng không xấu như đồn đãi.”

Nghiêm túc mà nói, Lăng Tiêu vẫn có rất nhiều ưu điểm, hắn là người cha tốt, lúc ở bên ngoài sẽ bảo vệ cô, hơn nữa hẳn còn biết nấu ăn. 

Chỉ tính đến mặt nấu cơm này, Thịnh Hoàn Hoàn có thể cho Lăng Tiêu mười điểm.

“Cô và Vân Kỳ không phải người yêu sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất tò mò, bên ngoài đều nói Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ.

Dạ Oanh cười cười, không trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ nâng ly rượu lên cụng với cô: “Uống rượu đi!”

Xem ra quan hệ có chút phức tạp, Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa.

Ngồi một lát, Lăng Kha ngại nhàm chán: “Chúng ta ca hát đi, quên đi tất cả phiền não, quẩy lên.

Vì thế một giờ sau, đám người Lăng Tiêu đi ra từ phòng trà liền thấy phòng này đã trở thành sàn nhảy, ánh đèn đủ mọi màu sắc đang xoay tròn, trên bàn đầy vỏ chai rượu, nhạc lớn chói tai, mấy người phụ nữ chơi điên rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn đạp lên sô pha nhảy tưng tưng, Dạ Oanh nhảy điệu múa thật gợi cảm, Lăng Kha và Nam Tâm khoác vai nhau mà gân cổ lên hát: “Tôi không làm đại ca đã thật nhiều năm, tôi không thích lời nói dối lạnh lẽo...” 

Mấy người đàn ông: “...

Rốt cuộc trong thời gian bọn họ đi vào nói chuyện đã xảy ra cái gì?

Lăng Tiêu nhìn cô gái nhún nhảy loạn xạ trên sô pha mà đau đầu nói: “Xin lỗi, làm các vị cười chê, nhìn có vẻ uống không ít, tôi dẫn cô ấy về trước.”

Lăng Tiêu đi lên trước, Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn thì lập tức nhảy lên người hắn: “Lăng Tiêu, rốt cuộc anh cũng ra rồi, uống rượu cùng tôi đi, chúc mừng cuối cùng chị Nam Tâm cũng đá đít thằng đểu Cố Nam Thành kia.”

Mùi rượu rất nồng xông vào mũi, Lăng Tiêu nhìn cô gái mặt đỏ ửng mà chau mày: “Cô đã uống bao nhiêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười khì khì duỗi ba ngón tay ra quơ quơ trước mặt Lăng Tiêu, dáng vẻ trông rất đắc ý: “Không nhiều lắm, chỉ ba chai thôi, không phải anh nói muốn cùng tôi xem phim cấm sao, chúng ta mau về nhà đi!”

Trong câu hỏi có từng cùng khác phái xem phim cấm chưa, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trả lời chưa thì Lăng Tiêu đã nói một câu bên tai cô:

“Chúng ta trở về thử một lần.

Ánh mắt Lăng Tiêu sâu thẳm: “Như cô mong muốn”

Trước khi rời đi, Dạ Oanh quay đầu lại nhìn Lăng Kha và Nam Tâm một cái, trong mắt mang đầy hâm mộ.

Nhiều năm qua cô chưa bao giờ dám để mình uống say, bởi vì trong lòng ẩn giấu quá nhiều bí mật không dám cũng không thể để người ta biết, không bao giờ dám biểu lộ ra ngoài.

Tiêu Dịch nhìn hai cô gái còn đang cầm microphone gào rống, đau đầu mà đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Diệp Sâm: “Anh đi trước đi, tôi đưa họ trở về.

 Diệp Sâm vẫn không rời đi, chỉ vào Lăng Kha mà nói: “Anh mang cô ta đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.