Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân ngủ dậy rất trễ, ăn cơm sáng xong thì đọc sách với tiểu thiếu gia, ăn trưa xong thì ra cửa, chạng vạng mới trở về.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn ông, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên cũng không vừa lòng với những lời này.
Bạch quản gia trầm ngâm rồi nói: “Buổi sáng thiếu phu nhân còn hỏi tôi thuốc, đã uống chung với sữa bò rồi”
Thuốc, sữa bò.
Thuốc tránh thai
Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ tới, hắn với cô làm mấy lần ở Thịnh gia nhưng không bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc, cô cũng thức thời, biết chủ động đi uống.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Lăng Tiêu lại càng buồn bực.
Bạch quản gia nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Lăng Tiêu rồi đứng dậy rời đi, trong lòng rất buồn bực, đêm hôm khuya khoät thiếu gia đánh thức ông là vì cãi vã với thiếu phu nhân nữa sao?
Trở lại phòng, Lăng Tiêu đen mặt lấy hòm thuốc qua, tự bôi thuốc tự băng bó, rất lâu sau mới băng bó xong vết thương.
Nhìn mấy lớp băng gạc kia, Lăng Tiêu càng nghĩ càng tức, nếu không phải tại cô thì hắn sẽ không bị Đường Nguyên Minh ám toán, cô lại chẳng quan †âm chút nào, không hỏi thăm lấy một câu.
Lúc trước khi muốn hắn cưới cô, cô suýt đã quỳ xuống xin hắn, hiện tại thì ngày nào cũng muốn rời đi, thật là thứ vong ơn bội nghĩa không có lương tâm.
Càng nghĩ càng giận, Lăng Tiêu mở tủ đầu giường rồi lấy quyển sách và cuốn sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671232/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.