Tiếng còi chói tai và tiếng chửi bậy bén nhọn truyền đến từ phía sau, Nam Tâm chết lặng đứng lên, như một con rối gỗ không có linh hồn bước từng bước đi đến bên cạnh.
Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Nam Thành, điện thoại vang lên vài tiếng liền bị Cố Nam Thành tất.
Cô liên tục gọi, cũng liên tiếp bị cắt đứt.
Nam Tầm biết Cố Nam Thành đang cố ý không nghe máy của cô, gã biết lúc này cô nhất định lòng nóng như lửa đốt, gã muốn tra tấn cô, trả thù cô.
Nam Tầm cứ gọi cho Cố Nam Thành hết lần này đến lần khác, mỗi bị cắt đứt, trái tim cô lại lạnh đi một phần.
Mãi đến lần thứ bảy, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
Cố Nam Thành không rên một tiếng, Nam Tâm nói với giọng khàn khàn: “Trả Hoan Hoan lại cho tôi.
Giọng Cố Nam Thành rất lạnh nhạt: “Muốn gặp Hoan Hoan cũng được, khi nào cô đồng ý ly hôn thì khi đó để cô gặp.”
“Cố Nam Thành, anh thật sự muốn ép tôi như thế?”
“Là Nam Tầm cô luôn dồn ép tôi, cô gả cho tôi nhiều năm nên đã sớm quên một điều, không có tôi thì cô chẳng là cái gì cả.”
Trái tim Nam Tầm lạnh lẽo như băng: “Là anh quên mất, lúc trước anh đã quỳ gối trước mặt xin tôi gả cho anh, thề sẽ bảo vệ tôi cả đời.”
Hiện giờ tất cả đều thành trò cười.
Cố Nam Thành trầm mặc vài giây mới n tôi nhìn nhầm cô.”
Nam Tầm nghe Cố Nam Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671228/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.