Chương trước
Chương sau
Phóng viên lại hỏi: “Dựa theo luật hôn nhân mới nhất, số tiền anh kiếm được sau hôn nhân phải chia đều cho hai vợ chồng, hai người kết hôn bảy năm, lấy khối lượng tài sản của anh thì nhất định sẽ là một món tiền kếch xù, Nam Tâm còn có gì bất mãn sao?”

Cố Nam Thành nói: “Bởi vì cô ta muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng con gái, trên thoả thuận này đã viết rất rõ ràng, quyền nuôi nấng con gái nằm trên danh nghĩa của tôi, lúc ấy cô ta cũng đồng ý, nếu không sẽ không ký tên trên đó.”

“Hôm nay tôi mở cuôc họp báo này là có ý đính chính, tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, hy vọng Nam Tầm chịu tuân thủ hứa hẹn, đừng cố ý vặn vẹo sự thật, lợi dụng sự đồng tình của mọi người mà thỏa mãn mục đích của bản thân, cũng đừng tổn thương người vô tội, nếu không tôi sẽ áp dụng trình tự pháp luật để bảo vệ trong sạch và danh dự của chúng tôi.”

Cuộc họp báo đến đây kết thúc.

Cố Nam Thành ăn nói rất hiên ngang, lời nào cũng chắc nịch, hơn nữa gã lấy ra “Chứng cứ”, mọi người đều nghiêng về hướng gã, tin lời gã nói.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủn, toàn bộ thế cục đã bị xoay chuyển. 

Cư dân mạng cảm thấy Nam Tầm lợi dụng lòng thương hại của mình, xoay ngược lại măng Nam 'Tâm tham lam không biết đủ, rõ ràng đã ly hôn cầm tài sản kếch xù, còn vờ đáng thương để được cảm thông, thậm chí măng cô không xứng làm mẹ.

Hiệu quả cuộc họp báo còn tốt hơn dự đoán của Cố Nam Thành.

Nhìn cục diện xoay ngược, thị trường chứng khoán công ty không trượt xuống biên độ lớn nữa, cuối cùng Cố Nam Thành cũng nhẹ nhàng thở ra, ngoài ra gã có thể giải vây cho Tiểu Mỹ rồi.

Sau khi Cố Bắc Thành nhìn thấy nội dung cuộc họp báo của Cố Nam Thành thì sắc mặt xanh mét vọt vào văn phòng gã, ném hồ sơ đến trước mặt gã: “Cố Nam Thành, anh còn là đàn ông không? Anh nói những lời này không chột dạ sao?”

Cố Nam Thành mặt không đổi sắc nhìn anh: “Anh chỉ đang ngăn chặn tổn hại của công ty tức thời, em không biết anh ngồi ở vị trí này áp lực thế nào, huống chỉ là Nam Tâm không màng mặt mũi của anh trước, quyết ý muốn làm lớn chuyện này để tổn hại anh, anh làm như thế là bị ép thôi.”

“Giỏi cho một câu bị ép.” Ánh mắt Cố Bắc Thành nhìn về hướng Cố Nam Thành đã không sự sùng bái tôn kính lúc trước, có chỉ lại thất vọng: “Cố Nam Thành, anh dối trá làm tôi xem thường, chị dâu gả cho loại đàn ông như anh là bất hạnh của chị ấy, Hoan Hoan có người cha như anh cũng thật tội nghiệp.”

Măng xong, Cố Bắc Thành còn chưa hết giận còn đá một chân lên bàn của Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành âm u cảnh cáo anh: “Tốt nhất em đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không đừng trách anh không màng đến tình cảm anh em”

Cố Bắc Thành nghe xong thì châm chọc nói: “Anh và thứ phụ nữ như Trần Do Mỹ thật là xứng đôi.”

Lăng Phủ 

Sáng sớm, lúc Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là 9 giờ, vị trí Lăng Tiêu nằm bên cạnh sớm đã không còn độ ấm, mọi chuyện tối hôm qua như một giấc mộng.

Lăng Tiêu dịu dàng đến không chân thật.

Có lẽ chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, Lăng Tiêu mới có thể dịu dàng như thế.

Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt rồi đi ra ngoài, Lăng Thiên Vũ lập tức như con cún con bám lấy cô, cậu  nhóc vừa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn như cái tổ chim.


Không chờ bao lâu, bữa sáng tinh xảo phong phú đã được bưng lên bàn, dì Hà đổ hai ly sữa bò lại đây, đặt trước mặt hai người.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chất lỏng màu trắng đục trước mặt, bỗng nghĩ đến ngày hôm qua chưa uống thuốc, cô hơi nhíu mày lại, đêm đó Lăng Tiêu lôi kéo cô thân mật thật nhiều lần, còn đang trong kỳ nguy hiểm của cô nữa.

Cô không khỏi nhăn chặt mày, nói khẽ với Bạch quản gia: “Đưa thuốc cho tôi.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.