Chương trước
Chương sau
“Anh đã sớm chịu đủ sự cứng đầu của cô ta, mọi thứ của cô ta đều là anh cho, không có anh thì Nam Tầm chả là cái thá gì cả, dựa vào cái gì còn anh phải dỗ dành, phải nhân nhượng cô ta?”

Cái gì là tan nát con tim, đại khái chính là như thế.

Thất vọng về một người quá nhiều, trái tim sẽ dần dần nguội lạnh.

Lúc kết hôn, Cố Nam Thành thề sẽ cả đời đối xử tốt với cô, sẽ không để cô chịu chút đau khổ và tủi nhục nào, sẽ không để cô dính dù chỉ là một chút khói đầu...

Nhiều năm qua, gã thật sự đã làm được lời hứa lúc trước.

Cô cũng yên tâm thoải mái cho rằng người đàn ông mà mình lấy có tiền có thế, không cần cô ưu phiền vì kế sinh nhai, có thể yên tâm dựa vào, ở nhà giúp chồng dạy con.

Nhưng hứa hẹn ngày nào lại trở thành gánh nặng.

Cô ăn của gã, mặc của gã, tất cả mọi thứ của cô là do gã cho, thì ra nhiều năm qua, trong mắt của gã, chỉ có một mình gã là đang trả giá, mà cô chưa từng làm gì cả.

Rốt cuộc vô số ngày ngày đêm đêm bận rộn làm lụng vất vả vây quanh gã và con cái là cái gì?

Cố Nam Thành oán giận không dứt, Nam Tâm nghe rất nghiêm túc, mãi đến khi Trần Do Mỹ hứa hẹn với Cố Nam Thành sẽ cùng gã chiếu cố người nhà thì cô nhịn không được cười ra tiếng.

“Chị cười cái gì?” Trần Do Mỹ nhướng mày.

Nam Tầm lắc lắc đầu: “Không có gì.” 

Trần Do Mỹ duỗi tay tắt ghi âm, nhìn Nam Tâm và nói: “Làm một người phụ nữ, tính cứng đầu của chị đã tổn thương lòng tự trọng của Cố Nam Thành, Nam Tầm, chị thua là do quá tự cho là đúng, đánh giá cao tình yêu của Cố Nam Thành đối với chị."

Nam Tầm không tức không bực: “Nói xong chưa?”

Trần Do Mỹ cảm thấy như đánh vào bông, không cách nào hết giận được: “Chị nói xem mình thất bại đến mức nào, không chỉ một lần tôi nói với Cố Nam Thành là tôi tự ngã xuống, chị không đẩy tôi, nhưng anh ấy vẫn không tin.”

Nam Tầm lại hỏi lần nữa: “Nói xong chưa? Nghe cô tận tình khuyên bảo tôi và Cố Nam Thành ly hôn như thế, tôi thật cảm động, cảm ơn cô đặc biệt đi xa một chuyến đến đây, nhưng thực xin lỗi, tôi, không, ly, hôn.”

Sắc mặt Trần Do Mỹ bình tĩnh được nữa, cô ta cất máy ghi âm đi, âm u nói với Nam Tầm: “Vậy chị cứ giữ khư khư căn nhà trống này đi!"

Nói xong, cô ta xoay người muốn đi, Nam Tâm lại gọi lại: “Trần Do Mỹ”

Trần Do Mỹ nghe tiếng quay đầu lại, một bạt tai táng mạnh vào mặt cô ta, đánh lệch cả khuôn mặt, thân thể cũng nghiêng qua một bên, suýt té ngã xuống đất.


Trần Do Mỹ chỉ cảm thấy nửa bên mặt đã tê rần, đầu “Ong ong” rung động, cô ta khó tin nổi mà ngẩng đầu nhìn Nam Tầm, cô dám liên tục tát cô ta ba bạt tai.

Nam Tầm nhìn xuống cô ta, lạnh lùng nói: “Cô gài bẫy tôi mấy lần, tôi nhịn, nhưng đáng lẽ cô không nên đi tiếp cận con gái tôi, còn không mau cút đi.”

Trần Do Mỹ căn răng đứng lên, nâng gương mặt sưng đỏ lên ác độc nhìn Nam Tâm: “Cô nhất định sẽ trả giá đắc vì chuyện này, tôi thề.”

Đuổi Trần Do Mỹ đi xong, cả người Nam Tầm đã kiệt quệ, cô ngồi sụp dưới đất, cảm giác sức mạnh toàn thân đã bị rút cạn, đầu đau quá, dạ dày cũng đau, phía sau lưng cũng đau, toàn thân không chỗ nào là không đau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.