Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu hồi lâu vẫn không nói lời nào, cô ngẫm nghĩ rồi nói với hắn: “Lúc tới đã xảy ra tai nạn xe, không phải anh hoài nghỉ có người làm sao, đêm nay đừng trở về.”

Lăng Tiêu nghiêng mặt qua, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô: “Nếu là người làm, cô trở về với tôi thì vừa vặn có thể làm bia đỡ cho tôi.”

Lấy cô làm bia đỡ?

Chuyện này không phải nói giỡn, Lăng Tiêu thật sự làm ra được.

Ngực Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, vươn tay bế Lăng Thiên Vũ đang mơ màng sắp ngủ lên: “Tôi không muốn trở về, muốn về thì một mình anh về đi”

Vừa dứt lời, cô ôm cậu nhóc đi nhanh lên lầu.

Lăng Tiêu: “...”

Hiện tại lá gan của cô càng ngày càng to, là muốn tạo phản sao?

Thịnh Hoàn Hoàn ôm Lăng Thiên Vũ lên lầu liền trực tiếp vào phòng tắm, khi cô ôm cậu nhóc thơm ngào ngạt đi ra liền thấy Lăng Tiêu đang cao ngạo ngồi trên sô pha. 

Cô mặc áo ngủ vào giúp Lăng Thiên Vũ rồi đặt cậu lên giường, cậu nhóc mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ.

Thịnh Hoàn Hoàn lại tìm được quần áo của Lăng Tiêu từ tủ quần áo: “Anh muốn đi tắm trước không?”

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, đi nhanh đến phòng tắm, thấy cô còn ngây ngốc đứng đó thì không vui nói: “Còn không mau tiến vào mở nước cho tôi, tôi bị thương thành như vậy, cô cảm thấy tôi còn có thể tự tắm sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn không nói cái gì, chấp nhận số phận mà đi theo.

Còn không phải tắm cho hắn sao, có gì khó, cũng không phải cô chưa thấy qua hai lượng thịt trên người hẳn.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi bên bồn tắm, nhìn nước trong bồn càng ngày càng nhiều, trong phòng tắm là một mảnh yên tĩnh, tiếng nước chảy đặc biệt rõ ràng.

Rõ ràng có hai người, lại lạnh lẽo vắng lặng hơn cả đêm một mình.

“Được rồi, có thể tắm” Thịnh Hoàn Hoàn thử nhiệt độ nước rồi đứng lên. 

 Lúc này Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đột nhiên nói: “Cô đừng tưởng răng tôi đang dung túng cô, bởi vì tay bị thương nên tôi mới miễn cưỡng ở lại qua đêm”

Thịnh Hoàn Hoàn: “À, tôi biết.”

Lăng Tiêu nhìn gương mặt không chút sức sống của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng có chút bực. bội, vì sao hắn lại làm điều thừa mà nói những lời này?

Đại khái là đêm nay quá yên tĩnh!

Trước kia đều là Thịnh Hoàn Hoàn chủ động tìm đề tài, ríu rít nói không ngừng bên tai hắn, đột nhiên trở nên an tĩnh lạnh nhạt như thế làm Lăng Tiêu không thích ứng.

Lăng Tiêu cởi áo khoác ra ném qua một bên, thấy Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đứng một bên thờ ơ thì đưa tay về hướng cô: “Lại đây giúp tôi cởi áo.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không làm ra vẻ, trực tiếp tiến lên giúp hẳn cởi bỏ thắt lưng.

Sau đó quần hắn rơi xuống đất.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn: “Còn muốn tiếp tục sao?” 

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Tiếp tục”

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn dời mắt đi, Lăng Tiêu đột nhiên đè đầu cô lại, nhằm thẳng vào đôi môi mê người kia...

Đáy mắt Lăng Tiêu xẹt qua một tia xấu hổ buồn bực, vươn tay năm lấy cái cằm tinh xảo của cô: “Nhớ kỹ, cô là vợ tôi, tôi muốn làm gì thì làm, hiểu chưa?”

Nói xong, hắn buông cô ra, bước vào bồn tắm, thoải mái nằm xuống rồi ra lệnh: “Còn thất thần làm gì, tắm, tắm kỹ cho rôi ” 

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phản kháng, chỉ coi hẳn là Lăng Thiên Vũ kích cỡ lớn.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.