Chương trước
Chương sau
Không biết trôi qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng khó chịu, áp lực tâm lý cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng không thể chịu đựng nữa mà dùng đầu đập vào thanh sắt.

“Phanh... Phanh... Phanh...” Một tiếng lại một tiếng va chạm quanh quẩn không tiêu tan trong hầm giam.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, nghe tiếng động này quanh quẩn vô hạn bên tai, mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên cô, mặt cô đột nhiên trở nên trảng bệch: “Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài...”

Lúc này, trên lầu một Lăng gia, Bạch quản gia lo lắng nhìn nhìn thời gian, có chút bất an đi qua đi lại ở phòng khách.

Lúc sáng ông đã chuyển lời của Thịnh Hoàn Hoàn đến Lăng Tiêu, hän nghe xong thì không nói gì, nhịp sống vẫn giống như ngày thường, ăn bữa sáng xong thì đến công ty.

Đi một cái là cả ngày, không gọi về cả một cú điện thoại.

Trong lúc đó Lăng Thiên Vũ có hỏi đến cô, Bạch quản gia còn nói dối là cô trở về Thịnh gia, cậu nhóc thực thất vọng, muốn gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại của cô ở trong phòng.

Vì thế cậu nhóc lôi kéo Bạch quản gia, muốn đưa điện thoại qua cho Thịnh Hoàn Hoàn, kỳ thật cậu cũng muốn đến Thịnh gia xem đứa bé chưa mọc răng kia.

Bạch quản gia phí công phí sức lắm mới làm cậu nhóc bỏ qua ý định này.

Hiện tại một ngày đã qua, mắt thấy lại sắp tối mà Lăng Tiêu còn chưa trở về, xem ra hản đã quyết tâm muốn trừng phạt Thịnh Hoàn Hoàn. 

Càng chờ Bạch quản gia càng bất an, ông gọi dì Hà tới: “Bà đi tầng hầm nghe có tiếng động gì không.”

Dì Hà nghe xong thì lập tức biến sắc. Dì Hà biết rất rõ về lời đồn trong tầng hầm, ban ngày bà còn dám vào, nhưng tới buổi tối thì thật sự quá đáng sợ.

Bạch quản gia thấy bà chậm chạp không đáp thì nói: “Bà sợ cái gì, thiếu phu nhân còn bị nhốt một mình trong hầm giam kìa, dẫn hai người đi với bà đi”

Lúc này dì Hà mới gật đầu, kêu hai vệ sĩ trẻ tuổi đi cùng bà vào tầng hầm.

Vừa đi vào còn an tĩnh, khi họ bước vào bên trong thì bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng “Phanh... Phanh...”.

Dì Hà bị dọa hét lên, suýt đã nhảy lên người vệ sĩ. Tiếp theo liền nghe được một giọng nói như có như không đang gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói kia trầm thấp khàn khàn lại mờ ảo...

Trừ cái này ra, tiếng “Phanh... Phanh...” kia vẫn luôn quanh quẩn không tiêu tan, mà họ lại không nghe thấy tiếng hét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn.

Dì Hà vội vàng lôi kéo hai vệ sĩ rời khỏi tầng hầm ngầm. 

Sau khi đi lên, dì Hà kể hết từ đầu đến cuối những chuyện vừa rồi cho Bạch quản gia nghe. Bạch quản gia nghe xong thì sắc mặt trở nên rất nặng nề, lập tức phất tay: “Mau, các người đều đi theo tôi.”

Khi đoàn người vội vã đi vào hầm giam, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang che tai lại nhắm chặt mắt, run bần bật co ro trong góc, dưới người ẩm ướt.


Bạch quản gia gật đầu: “Khám rồi, nói là bị cảm lạnh.”

Lăng Tiêu hừ lạnh: “Bị cảm lạnh đến mức hôn mê bất tỉnh?”

Bạch quản gia chần chờ một lát, mới châm chước nói: “Thiếu phu nhân đã bị kinh sợ, hình như... Hình như nhìn thấy thứ không sạch sẽ.” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.