Không biết trôi qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng khó chịu, áp lực tâm lý cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng không thể chịu đựng nữa mà dùng đầu đập vào thanh sắt.
“Phanh... Phanh... Phanh...” Một tiếng lại một tiếng va chạm quanh quẩn không tiêu tan trong hầm giam.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, nghe tiếng động này quanh quẩn vô hạn bên tai, mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên cô, mặt cô đột nhiên trở nên trảng bệch: “Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài...”
Lúc này, trên lầu một Lăng gia, Bạch quản gia lo lắng nhìn nhìn thời gian, có chút bất an đi qua đi lại ở phòng khách.
Lúc sáng ông đã chuyển lời của Thịnh Hoàn Hoàn đến Lăng Tiêu, hän nghe xong thì không nói gì, nhịp sống vẫn giống như ngày thường, ăn bữa sáng xong thì đến công ty.
Đi một cái là cả ngày, không gọi về cả một cú điện thoại.
Trong lúc đó Lăng Thiên Vũ có hỏi đến cô, Bạch quản gia còn nói dối là cô trở về Thịnh gia, cậu nhóc thực thất vọng, muốn gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại của cô ở trong phòng.
Vì thế cậu nhóc lôi kéo Bạch quản gia, muốn đưa điện thoại qua cho Thịnh Hoàn Hoàn, kỳ thật cậu cũng muốn đến Thịnh gia xem đứa bé chưa mọc răng kia.
Bạch quản gia phí công phí sức lắm mới làm cậu nhóc bỏ qua ý định này.
Hiện tại một ngày đã qua, mắt thấy lại sắp tối mà Lăng Tiêu còn chưa trở về, xem ra hản đã quyết tâm muốn trừng phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671160/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.