Chương trước
Chương sau
Cố Bắc Thành rống giận: “Anh đừng quên mình đã có gia đình, có con, anh thật sự tính luôn dây dưa không rõ với cô gái này sao?”

Rốt cuộc Cố Nam Thành cũng trầm mặc.

Lúc này Trần Do Mỹ nỗ lực muốn xuống xe, đôi mắt đẹp rưng rưng nói: “Các anh đừng cãi nữa, đều là em sai, đều là em không tốt, Nam Thành anh không cần lo cho em... A...”

Trần Do Mỹ không cẩn thận ngã xuống từ trên xe. 

Cố Nam Thành vội vàng bế cô lên, mặt đầy lo lắng mà nói: “Em đã bị thương, vì sao không ngồi yên trên xe?”

Trần Do Mỹ cố nén đau đớn, khổ sở lưu luyến mà nhìn Cố Nam Thành và nói: “Em không muốn vì em mà hai anh em trở mặt, em cũng không muốn trở thành tội nhân phá hoại gia đình củaa anh, vừa rồi là em không cẩn thận ngã xuống ban công, không liên quan gì đến chị Nam Tâm”

Cô ta quyến luyến sờ sờ mặt Cố Nam Thành, nước mắt chảy xuống từng giọt từ hốc mắt, cuối cùng cô thu tay, mặt tái nhợt mà nói: “Nam Thành, anh trở về đi, đi dỗ dành chị Nam Tầm, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”

Lúc này sao Cố Nam Thành lại tin tưởng lời nói của Nam Tâm?

Gã căn bản mặc kệ sự thật là thế nào, gã chỉ tin cái mình nhìn thấy, trong mắt gã, hình tượng của Nam Tầm đã trở nên âm u ác độc, không thể thay đổi.

Có lẽ gã chỉ vâng theo lựa chọn mình muốn trong lòng mà thôi.

“Nam Thành, anh trở về đi, đừng quan tâm em...

Cố Nam Thành rất đau lòng cho cô gái yếu ớt nhỏ xinh trước mắt: “Em đừng nói nữa, lần này anh sẽ không tha thứ cho cô ta, chân em bị thương, đừng nghĩ nhiều, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”

“Nam Thành, anh đi đi, đừng quan tâm em, em không đau, em có thể tự đến bệnh viện, anh để em xuống đi.”

Nói xong, Trần Do Mỹ giấy giụa muốn rời khỏi vòng tay Cố Nam Thành. Cố Nam Thành lập tức ôm chặt, sợ cô ta ngã xuống.

“Đủ rồi” Rốt cuộc Cố Bắc Thành cũng không nhịn được nữa, tức giận chỉ vào Cố Nam Thành: “Cô gái này đang diễn kịch, anh không nhìn ra sao, là cái gì che hai mắt anh lại vậy, Cố Nam Thành, anh bị ma quỷ che mắt rồi.”

Cố Nam Thành cả giận nói: “Anh thà bị ma quỷ che mắt, vừa lòng chưa?”

Cố Bắc Thành nổi trận lôi đình: “Cố Nam Thành, anh thật làm người ta ghê tởm”

Cố Bắc Thành tức giận mắng xong thì phất tay bỏ đi.

Sau đó xe của Cố Nam Thành cũng rời đi, đương nhiên, Trần Do Mỹ cũng ngồi trong xe. 

Trò chơi kết thúc, mọi người không còn tâm tình tiếp tục, từng người rời đi.

Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca lên xe của Lệ Hàn Tư, còn ngồi trên ghế phụ, cô vốn muốn đi cùng Lệ Hàn Tư, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn đi lên ban công, đau lòng ôm lấy Nam Tâm đang ngồi dưới đất co ro mình lại thành một cục: “Chị Nam Tâm, sao chị lại ngốc như thế, vì sao lại ép anh ta đưa ra lựa chọn vào thời điểm này”

Nam Tầm không trả lời, nhäm mắt lại yên lặng rơi lệ.

Cuộc đối thoại giữa cô ấy và Cố Nam Thành còn đang quanh quẩn mãi trong đầu...

“Nam Tâm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”

“Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Tùy cô.” Những lời này cứ vang lên hết lần này tới lần khác trong đầu cô, tựa như một con dao sắc bén liên tục thọc vào tim cô, máu chảy không ngừng.  


Khi rời khỏi sân bắn, một chiếc xe ngừng lại bên ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết đó là Mộ Tư vừa chạy tới.

Mộ Tư nhận được điện thoại của Mã Lai liền chạy tới, tuy rằng hơi trễ, lại không tính muộn, anh ta lái xe đi theo sau bọn họ, cùng chạy đến quán bar. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.