Chương trước
Chương sau
Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang, Nam Tâm nhìn cô gái ngã xuống kia, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của cô ta thì sắc mặt âm trầm giơ súng đạn trong tay lên, bản từng phát từng phát lên người cô ta.

Đạn màu bản lên người cũng hơi đau, nếu liên tục bản vào một vị trí thì đau càng thêm đau.

Trần Do Mỹ đau đớn cuộn người lại kêu thảm thiết: “Đau quá, đừng bản, xin chị đừng bản...”

Cú ngã vừa rồi đã làm chân cô ta gãy, mà Nam Tâm lại luôn nhằm vào cái chân bị thương của cô ta, làm Trần Do Mỹ đau đớn không chịu nổi.

Nam Tầm nhìn xuống cô gái co rúm trên mặt đất kia, hận thù trong đáy mắt không hề giảm bớt,  bắn hết phát này đến phát kia lên chân cô ta.

Lúc này, Nam Tâm hận không thể đổi đạn màu trong tay thành đạn thật, cô ấy sẽ bắn ra một ngàn lỗ thủng trên người Trần Do Mỹ, làm cô ta đột tử ngay chỗ này.

Lúc Cố Nam Thành chạy tới đã trùng hợp nhìn thấy cảnh này.

Trần Do Mỹ đau đớn co rúm trên mặt đất, mà Nam Tầm như một mụ đàn bà ác độc đứng trên cao bản từng phát lên người cô ta, thờ ơ bỏ mặc cô gái đang xin tha trên mặt đất.

Cố Nam Thành lập tức giận tím mặt: “Nam Tâm dừng tay.”

Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành một cái, ngọn lửa trong lòng càng mãnh liệt, không chút thuyên giảm. Cô ấy kéo cái bao bên cạnh qua, lấy hết đạn dược trong đó ra.

Cố Nam Thành thấy vậy thì lập tức chạy về hướng Trần Do Mỹ, dùng thân thể che chắn đòn tấn công của Nam Tầm, còn nổi giận mắng: “Nam Tâm, con mẹ nó có phải cô điên rồi không.”

Nam Tầm không ngừng lại mà bản luôn vào. người Cố Nam Thành, trong đầu còn quanh quẩn cuộc đối thoại sáng hôm nay với Cố Nam Thành 

Cô nói: “Buổi chiều bạn bè hẹn em đi đánh CS, Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng đi, anh muốn đi chung không?”

Gã nói: “Không đi, buổi chiều phải đi gặp một khách hàng lớn, lợi nhuận sáu tháng cuối năm cao bao nhiêu thì phải xem có thể thu phục được anh ta không”

Hiện tại Cố Nam Thành lại xuất hiện. Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý tự tin vừa rồi của Trần Do Mỹ, tim Nam Tầm như đao cắt, vì sao gã lại xuất hiệ gã lại xuất hiện.

Cô đã thỏa hiệp, chỉ cần Cố Nam Thành không xuất hiện thì cô coi như mọi chuyện đều là Trần Do Mỹ mơ mộng hảo huyền, qua hôm nay cô sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.

Nhưng Cố Nam Thành lại xuất hiện.

Trần Do Mỹ cố ý bảo bạn mình nhắc đến một câu trước mặt Cố Nam Thành, gã đã gấp không chờ nổi chạy đến, sợ Trần Do Mỹ bị cô làm tổn thương như thế sao, trong mắt gã, cô ác độc đến thế à?

Mãi đến khi bản hết đạn, lửa giận trong lòng Nam Tầm chưa từng giảm bớt nửa phần.

Thịnh Hoàn Hoàn lao tới liền thấy Cố Nam Thành đau lòng ôm Trần Do Mỹ đang kinh sợ trong ngực, vừa sốt ruột vừa tức giận, cả gương mặt đã tức đến đỏ bừng.

Trần Do Mỹ đau đớn ôm chân mình, nhu nhược đáng thương nức nở nói: “Chân em, hình như chân em ngã gãy rồi, Nam Thành em đau quá, đau quá...”

Cố Nam Thành nhìn lên ban công, càng thêm phẫn nộ: “Có phải cô ta đẩy em xuống lầu không?”

Cố Nam Thành rất thất vọng với Nam Tâm, gã  không để ý tới những ánh mắt đánh giá xung quanh mà ôm Trần Do Mỹ lên khỏi mặt đất.

Trần Do Mỹ vòng tay qua cổ Cố Nam Thành, chôn mặt vào vai gã, nhìn Nam Tầm đứng trên ban công cũ nát, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.

Nam Tầm đang run rẩy, đôi tay siết chặt thành quyền, đáy mắt mang đầy đau đớn và thất vọng: “Cố Nam Thành tôi không đẩy cô ta, là cô ta cố ý tự ngã xuống”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.