Chương trước
Chương sau
Lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra, xách Thịnh Hoàn Hoàn qua, giọng điệu mang theo ý ra lệnh: “Em bắn giỏi nên đi theo phía sau anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, mười năm trước Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ, khi đó cô còn chưa đụng vào súng, sao anh biết cô bản giỏi?

Lăng Kha bất mãn cả giận nói: “Làm gì vậy, vậy em thế nào?”

Đường Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn Lăng Kha một cái: “Em đánh tiên phong.”

Lăng Kha lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Bản giỏi đi phía sau anh, bắn kém anh bảo đi tiên phong?”

Đường Nguyên Minh biết nghe lời phải: “Bắn giỏi bảo vệ chủ lực đội ngũ, bản kém phụ trách dẫn ra vị trí đối phương xạ kích, hy sinh cái tôi để giúp tập thể thành công, chết có ý nghĩa.”

Lăng Kha bị Đường Nguyên Minh làm tức đến mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận kêu to: “Đường Nguyên Minh, anh đang lạm dụng quyền lực, từ nhỏ anh đã bất công, hiện tại lớn rồi vẫn không thay đổi chút nào."

Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt đứng một bên không kiềm được mà cười ha hả. 

Đường Nguyên Minh nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, có chút luyến tiếc dời mắt đi, bên tai truyền đến một tiếng động nhỏ, bản năng làm anh cảnh giác lên, nhưng anh lại chưa làm gì.

Lăng Kha hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, tiếp tục nã pháo về hướng Đường Nguyên Minh: “Hừ, em đã nhìn thấu anh, nếu anh kêu em đi tiên phong, em nhất định làm ngược lại, dù sao hai người cấu kết với nhau làm việc xấu không phải một ngày hai ngày, chị Nam Tâm nhất định sẽ thông cảm cho em, anh tiếp tục không đứng đắn đi!”

Vừa nói xong, chỉ nghe “Đùng đùng” hai tiếng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngực Lăng Kha trúng đạn, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn đạn màu xanh lục trước ngực một cái, hai mắt trợn lên ngã xuống đất không dậy nổi.

Thịnh Hoàn Hoàn sắp cười bò, ngã mông ngồi xuống mặt cỏ!

Từ từ, hình như phía sau lưng cô cũng trúng đạn, xỉu! 

Lâm Mạt và Hàn Tín phản ứng lại, lập tức cất bước bỏ chạy.

Vì thế “Đùng đùng”, lại quyết định hai người!

Đường Nguyên Minh phải một mình đấu năm, địch trong tối ta ngoài sáng rất nhanh đã chết sạch. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc...

Hàn phu nhân ôm súng chạy ra từ rừng cây: “Ha ha, vừa rồi mọi người đang thảo luận cái gì mà buồn cười như thế, nói ra để chúng tôi cùng vui chung đi?”

Lăng Kha che ngực lại, hấp hối giấy giụa: “... Còn chưa kêu bắt đầu, mọi người đang gian lận”

Nam Tầm cao ngạo đi ra, kéo Lăng Kha lên mà nói: “Từ lúc bước vào núi thì thi đấu đã chính thức. bắt đầu, có lẽ Nguyên Minh biết rõ điều này, kẻ địch vĩnh viễn không cho chúng ta cơ hội chuẩn bị.”

Lăng Kha cực kỳ hổ thẹn.

Cố Bắc Thành đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn.

Trận đầu thua rất lãng xẹt, mọi người không dám mất tập trung nữa, Đường Nguyên Minh đi ở phía trước còn toả ra khí thế thiết huyết sát phạt, thật oai phog hùng dũng, Lăng Kha cũng không có can đảm nhõng nhão trước mặt anh.

Hai đội người lại tản ra.

Núi này không lớn, hai bên đều không khó suy đoán ra vị trí của đối phương, rất nhanh hai đội đều đưa ra chiến lược.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.