Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất lo tính tình Nam Tâm quá thẳng, cô ấy căn bản không phải đối thủ của Trần Do Mỹ.
“Hoàn Hoàn, em lại đây” Nam Tầm phát hiện cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đi qua chỗ ba người, ngừng lại bên cạnh Nam Tầm.
'Tê Lãng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mặc bộ âu phục, khí chất lạnh lẽo thì thầm mắng mình mắt mù, rũ đầu nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Lớn tiếng chút, không nghe thấy”
Tê Lãng: “Tôi nói xin lỗi, là tôi có mắt không tròng.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mắt, lạnh lẽo mở miệng: “Tôi nói cho anh biết, may mà anh gặp được tôi của bây giờ, nếu là hai năm trước thì tay anh đã sớm gấy rồi.”
Tê Lãng nhìn hai cô gái xinh đẹp lạnh lẽo trước mặt, đáy lòng tăng thêm vài phần sợ hãi, anh ta biết mình chọc phải người không nên dây vào.
Sau đó liền nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Nghe cho kỹ, nếu anh dám mượn chuyện này để nói bậy thêu dệt thì tôi bảo đảm anh không ở lại Hải Thành được một ngày, còn chưa cút.”
Tê Lãng liên tục lắc đầu: “Yên tâm, chuyện này đến đây coi như chấm dứt.”
Anh ta còn muốn ở lại bệnh viện, làm lớn chuyện cũng không có ích gì với mình, huống chỉ anh cũng không dám đắc tội ba cô gái này, ai biết sau lưng họ là thế lực nào?
“Còn không mau cút đi, chờ chúng tôi mời ăn cơm à?” Lăng Kha cần răng, vẫy vẫy năm tay với Tề Lãng.
Tê Lãng giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671120/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.