Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn bạn tốt một cái, chỉ vào Tề Lãng đang thẹn quá thành giận: “Vị bác sĩ cứu khổ cứu nạn này nói hắn muốn dùng hai vạn bao nuôi tớ, còn nói được hắn coi trọng là phúc tám đời của tớ.”
Lăng Kha vừa nghe thì “Phì” một tiếng phá lên cười, đặc biệt khoa trương, cười đến chảy cả nước mắt.
Câu trào phúng của Thịnh Hoàn Hoàn và tiếng cười to của Lăng Kha làm Tê Lãng cảm thấy bị sỉ nhục, anh ta xanh mét mặt mày trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cắn răng nói một câu: “Cô chờ cho tôi. Nói xong, anh ta đi nhanh ra cửa.
Nhưng vừa bước ra phòng bệnh thì cổ áo anh ta đã bị người ta kéo lên, sức lực mạnh đến mức suýt nhấc bổng anh ta khỏi mặt đất.
'Tê Lãng giật mình, khủng hoảng trợn to hai mắt, kết quả lại phát hiện đối phương là một cô gái, còn là một cô gái dáng người mảnh khảnh khuôn mặt xinh đẹp.
Nam Tầm lạnh lẽo nhìn người đàn ông trên tay: “Chuyện này còn chưa xong, bác sĩ muốn đi đâu?”
Tiếng cười khoa trương của Lăng Kha còn chưa ngừng lại: “Hai vạn... Ha ha hai vạn... Bác sĩ, anh muốn tôi cười chết sao?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
'Tê Lãng lấy lại tinh thần, sắc mặt tiếp tục thay. đổi, anh ta tức giận trừng Nam Tầm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671117/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.