Chương trước
Chương sau
Chỉ nghe Thịnh phu nhân khế ho một tiếng, nhại lại cách nói tối hôm qua của Lăng Tiêu: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cằm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tâm mắt”

“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ. Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh.”

Đừng nói, Thịnh phu nhân học ra dáng ra hình, nghe ra lúc này bà đặc biệt vui vẻ: “Chậc chậc, nghe xem, nghe mấy câu này đi, nếu năm đó ba con có một nửa khí phách này thì đã không đau khổ theo đuổi mẹ lâu như vậy.

'Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Nghe giọng nói hưng phấn của mẹ, cô rất buồn cười, nhưng lúc này cô lẻ loi nằm trên giường bệnh, thật sự cười không nổi.

Nếu hiện tại cô không năm một mình ở bệnh viện, cô nghĩ mình sẽ phấn khích giống như mẹ, bởi vì tối hôm qua Lăng Tiêu thật sự quá ngầu. Đặc biệt là tiếng cười lạnh khinh thường nhằm vào Cố Nam Thành kia, hình như muốn nói: “Ông đây muốn bảo vệ vợ mình còn cần nhìn đúng sai à?” 

Khi đó tim đập cô thật sự đập lỡ mấy nhịp.

Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mình thực buồn cười.

Vui vẻ xong, Thịnh phu nhân dần dần bình tĩnh lại: “Cậu ấy tốt với con như vậy làm mẹ thật vui mừng, có thể thấy được Lăng Tiêu là người ngoài lạnh trong nóng, về sau sống thật hạnh phúc với cậu ấy, đừng hao tổn tinh thần vì người không liên quan nữa.”

Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi rồi, Mộ Tư xuất hiện, cũng nói lời tương tự như Lăng Tiêu, hiện tại trong giới bắt đầu lan truyền, Mộ Tư luôn nhớ thương Thịnh Hoàn Hoàn không quên, anh ta hối hận lúc trước đã hủy hôn không cưới Thịnh Hoàn Hoàn.

Cho nên hiện tại Thịnh phu nhân hơi lo rằng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ xao động vì chuyện này, dù sao cô đã từng si mê chấp nhất với Mộ Tư như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn còn không rõ Lăng Tiêu là dạng người gì, nhưng cô không muốn Thịnh phu nhân lo cho mình: “Dạ, con đã biết rồi mẹ, mẹ chăm sóc sức khoẻ cho tốt, mẹ không cần nhọc lòng chuyện của con.”

Nhìn thấy bác sĩ và y tá đi đến ngoài cửa, Thịnh Hoàn Hoàn vội tắt điện thoại. 

Người đầu tiên bước vào là một nam bác sĩ khoảng 30 tuổi, trông cũng không tệ lắm, hào hoa phong nhã, mặc áo blouse trắng, mang đến cho người ta cảm giác thực thoải mái sạch sẽ.

Nam bác sĩ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không che giấu được vẻ trầm trồ si mê.

Y tá đo thân nhiệt cho Thịnh Hoàn Hoàn: “37.9 độ, còn hơi sốt.”

Nói xong, y tá nhìn về phía nam bác sĩ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn anh ta.

Chỉ thấy bác sĩ ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên đẩy đẩy mắt kính trên mặt: “Có ho khan không?”


Thịnh Hoàn Hoàn không có băn khoăn gì nhiều với bạn tốt, trực tiếp nói mình đang ở bệnh viện, Lăng Kha nói muốn đến thăm cô, Thịnh Hoàn Hoàn không khách sáo bảo cô ấy mang đồ dùng sinh hoạt đến cho mình.

Lăng Tiêu ném cô ở bệnh viện, không để lại cho. cô cái gì cả.

Hiện tại đừng nói quần áo để thay, cả đồ dùng tắm rửa cũng không có.

Điện thoại còn chưa tắt thì bác sĩ vừa rồi đã mang thuốc gõ cửa đi vào, giọng nói đặc biệt ôn hoà: “Thịnh tiểu thư, cô tới giờ uống thuốc rồi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.