Bước chân Cố Nam Thành khựng lại, tiếp theo. vẫn không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng của Cố Nam Thành, Nam Tâm rưng rưng kêu lên: “Cố Nam Thành.”
Nghe thấy tiếng gào xé lòng đó, trong lòng Cố Nam Thành vẫn có chút không nỡ, gã dừng bước: “Nam Tâm, chúng ta đều cần bình tĩnh lại.”
Sau khi để lại những lời này, Cố Nam Thành liền rời đi.
Nam Tầm mím chặt đôi môi run rẩy, bởi vì cô ấy sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Cô biết mình và Cố Nam Thành xong rồi!
Cô và gã yêu nhau nhiều năm, không ngờ tình cảm giữa họ lại yếu ớt như thế, không chịu nổi một chút khảo nghiệm...
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Lăng Tiêu lên xe, đã sốt đến cả khuôn mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô ngồi bên cạnh Lăng Tiêu mà lại không cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ trên người hắn, cho dù lúc này hắn như một tượng băng di động.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thân thể mình như bị lửa đốt, trán luôn đổ mồ hôi, Lăng Thiên Vũ lo lắng nắm chặt tay cô, cô cười cười với cậu nhóc: “Không có gì, Thiên Vũ đừng lo, dì ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Lăng Thiên Vũ nhớ tới Thịnh Hoàn Hoàn hai đêm trước thì mới hơi an tâm một chút.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, từ lúc lên xe đến bây giờ, hän chưa nói ra một câu.
Cô thật làm hắn mất mặt sao, làm hắn tức giận như thế. Hay là đêm nay cô không nên tham dự tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671112/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.