Hản lại nhìn về hướng cái thùng rác bên chân, nhìn chăm chăm những mảnh vụn trong đó không nhúc nhích.
Hản nhớ cha đã từng nói, tay nghề nấu ăn của người đàn bà này cũng rất tốt, lúc chưa kết hôn ngày nào cũng nấu cơm cho cha, sau đó thành công gả vào Lăng gia liền không vào bếp nữa.
Thân là con trai của bà, hẳn chưa bao giờ được ăn cơm do bà nấu, cho dù chỉ là một bữa.
Đàn bà đều như thế, hao hết tâm tư giành được trái tim của đàn ông thì bät đầu lên mặt, tùy ý giãm đạp lên chân tình của họ.
Mà hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận lấy lòng hẳn chỉ vì có chuyện cầu xin, cũng vì để cô có thể sống càng tốt ở Lăng gia.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn cất điện thoại, Bạch quản gia hỏi: “Thiếu gia nói thế nào?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu với ông.
Bạch quản gia nghĩ thầm dựa theo giọng điệu trước đó của thiếu gia thì không nên như vậy!
Hơn nữa tối hôm qua là thiếu gia tự mình chăm sóc thiếu phu nhân cả đêm, đây chính là đãi ngộ chưa ai từng được hưởng thụ.
Theo lý thuyết, thiếu gia thật sự lo lắng cho thiếu phu nhân, nhưng hiện tại cách làm của hắn làm ông không hiểu nổi!
“Thôi, nơi này nóng lắm, ông dẫn Thiên Vũ vào. trước đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn giao Lăng Thiên Vũ cho Bạch quản gia, nhưng cậu nhóc ôm chặt lấy cổ cô, không chịu rời đi.
Lăng Thiên Vũ không giống với những đứa trẻ khác, Thịnh Hoàn Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671094/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.