Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Thiếu gia nói, thân thể thiếu phu nhân quá yếu, phơi năng thêm để ra mồ hôi thì mới khỏe mạnh được.”
Sức khoẻ cô yếu thế à? Cũng không nghĩ xem cô vì ai mới sinh bệnh, nếu cô yếu, sức khoẻ không tốt thì có thể khỏi nhanh như thế sao?
Không có nguyên nhân gì tức là do hắn chán ghét cô, không muốn cô được yên lành.
“Tôi đã biết." Thịnh Hoàn Hoàn khép sách lại, đứng lên.
Bạch quản gia hô một tiếng ra ngoài cửa, hầu gái bưng đủ loại sản phẩm chống năng tiến vào: “Thiếu phu nhân, bôi thêm chút kem chống nẵng, mặc áo dài tay, đội mũ che nắng, đừng phơi hư da mình”
“Là ý của Lăng Tiêu hay là của Bạch quản gia?” Thịnh Hoàn Hoàn thực nghỉ hoặc, sao Bạch quản gia đột nhiên quan tâm cô như thế?
Bạch quản gia cười cười: “Đương nhiên là ý của thiếu gia, tuy rằng ngài ấy không nói rõ, nhưng tôi biết ngài ấy có ý này.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Thì ra là ông đoán.”
Cô biết ngay lời nói này đâu thể nào phát ra từ cái mồm của Lăng Tiêu.
Bạch quản gia: “... Thiếu phu nhân, tôi đi theo thiếu gia từ nhỏ, luôn rất hiểu ngài ấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm gì nữa, nhìn đống kem chống năng kia, cô duõi tay chọn một tuýp từ trong đó: “Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi lập tức đi xuống.”
Khi Lăng Tiêu xem camera liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn “Võ trang” đầy mình, ngồi trong khu vườn phong cảnh nao lòng, phơi mình dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671092/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.