Người đàn ông mà ai ở Hải Thành cũng e dè. này thật là đáng sợ.
Sau khi rời khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát Lăng Tiêu vào thang máy.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm cậu nhóc ngủ say trong ngực, lén liếc nhìn đánh giá Lăng Tiêu, tiếp theo lại nhìn sang chỗ khác: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ dè dặt của Thịnh Hoàn Hoàn thì nhếch khóe môi lên, khắc nghiệt cười lạnh: “Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao.”
Thịnh Hoàn Hoàn kêu oan: “Nào có, rõ ràng là họ khinh người quá đáng, nếu anh nghe thấy những lời nói của họ trong WC thì chắc giờ mặt họ đã sưng đến mẹ ruột cũng không nhận ra.”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cô có vẻ rất hiểu tôi?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn ra: “Đâu có đâu có, đều là đoán.”
Tâm mắt Lăng Tiêu dời khỏi mặt cô, nhìn con số không ngừng giảm bớt trong thang máy mà nói:
“Không, cô rất hiểu.”
Chẳng những hiểu, còn có vẻ rất thông minh.
Thịnh Hoàn Hoàn: “...
Lăng Tiêu nói vậy là ám chỉ cái gì?
Cho nên cô suy đoán là đúng, hắn chỉ muốn dạy cho cô một bài học, để cô nhớ kỹ, mà không phải thật sự muốn đuổi cô đi?
Lăng Tiêu sẽ không cho cô một đáp án chính xác, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Cô cười cười, mắt hạnh xinh đẹp lập tức trở nên sáng loáng: “Lăng Tiêu, anh đói không, về nhà tôi nấu mì cho anh ăn”
Lòng Lăng Tiêu đột nhiên run lên: “Tùy cô.”
Khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671067/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.