Chương trước
Chương sau
“Tôi a dua lấy lòng như thế nào cũng là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, các người có tư cách gì xoi mói, khoa tay múa chân?”

Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra đã ngậm muỗng vàng, gia đình phú quý làm từ nhỏ cô đã được nâng niu cao hơn người khác một bậc, tính tình không tốt mấy, cộng thêm tính cách kiên nghị quả quyết, khí thế phát ra lúc tức giận đủ làm người ta kinh sợ.

Bạch Sương và Lam Tiếu bị khí thế trên người Thịnh Hoàn Hoàn làm sợ hãi, sau một lúc lâu vẫn không nói ra được câu nào để phản bác.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại, ánh mắt sắc bén xẹt qua mặt Trần Phỉ Phỉ, lại tiếp tục nói: “Tôi lấy mặt nóng dán mông lạnh, dán thành thiếu phu nhân của Lăng gia, nếu các người ghen ghét cũng có thể đi thử một lần, chúc các người may mắn”

Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã lại cao ngạo cười: “Nhưng... Các người có tư cách đó không?”

Thẳng đến Thịnh Hoàn Hoàn di rồi, ba cô gái vẫn còn ngơ ra.

Dựa vào cái gì, rõ ràng người bị mọi người cười nhạo khinh thường là cô, sao cô còn dám kiêu ngạo cao ngạo như vậy?

Vài giây sau, trong WC truyền đến tiếng kêu the thé của phụ nữ: “A... Thịnh Hoàn Hoàn, tao muốn giết mày."

Đáng tiếc, cách âm quá tốt, bên ngoài lại đang bật nhạc, không ai nghe thấy tiếng thét chói tai phát điên của Lam Tiếu.

Có lẽ Lam Tiếu biết chuyện này nên không hề kiêng ky mà chửi bậy trong đó: “Tiện nhân, tao chờ xem kết cục của nó sau khi bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi nhà”

Mà Bạch Sương tức đến bật khóc: “Thịnh Hoàn Hoàn khinh người quá đáng, tôi như bây giờ làm sao ra ngoài gặp ai?”

Lớp trang điểm trên mặt cô ta đã bị nhòe, tóc và quần áo cũng ướt đẫm.

Lúc này, Trần Phỉ Phỉ luôn không nhúng tay vào rốt cuộc cũng mở miệng: “Không, các cô phải đi ra ngoài như vậy, hơn nữa càng đáng thương càng tốt.”

Bạch Sương và Lam Tiếu lập tức phản ứng lại. 

Đúng vậy, các cô phải đi ra ngoài như vậy, để Lăng Tiêu và mọi người nhìn xem tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn kiêu ngạo ương ngạnh, tâm địa ác độc như thế nào.

Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ WC, nhìn người đàn ông đang ngồi trong góc, tuy không nói lời nào, nhưng dựa vào khí thế cực mạnh đã đủ tác động toàn trường, cô đi từng bước về hướng hắn.

Bao nhiêu người chờ xem dáng vẻ cô té ngã chật vật, nhưng cô lại không cho bọn họ toại nguyện. Thịnh Hoàn Hoàn này nhất định phải ăn vạ hắn cho bằng được, ai kêu hiện tại hắn là chồng cô chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn trở lại ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, nghiêng mặt qua, tươi cười thân thiết nói với hắn: “Lát nữa mời anh xem trò hay”

Lăng Tiêu xoa cái đầu nhỏ trong ngực, lười nâng mắt lên nhìn cô lấy một cái, chỉ nói: “Không có hứng thú.”

Triệu Giai Ca ngồi bên cạnh Lệ Hàn Tư là người đầu tiên phát hiện họ, kinh ngạc đến mức cái cằm xinh đẹp suýt rơi xuống khỏi mặt.

Tiếng hô kinh ngạc này làm mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Sương và Lam Tiếu, mọi người chấn động, sao đi WC lại thành như vậy?

Lăng Phi lập tức chạy qua chỗ Lam Tiếu, lo lắng  hỏi: “Làm sao vậy, có phải té ngã không, không bị thương đó chứ?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.