Chương trước
Chương sau
Nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, còn chưa kịp bấm số thì đã bị họ cướp điện thoại đi, cũng may họ không ra tay với Lý Hưng Hoài.

“Đập cho tao” Người đàn ông đoạt lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài chỉ vào mấy chiếc xe đua trong sân mà rống to, mấy người đàn ông kia lập tức kéo côn sắt chạy về hướng mấy chiếc xe.

Lúc này lại có mấy người đi vào từ bên ngoài. Mười mấy người đàn ông tay cầm côn sắt cùng lao về hướng những chiếc đua xe kia, giơ côn sắt lên đập mạnh xuống, cú nào cú nấy cũng rất mạnh.

“Đừng đập, cầu xin các người đừng đập.” 

Lý Hưng Hoài khập khiếng đuổi theo, muốn ngăn họ lại, lại bị người ta đạp một cái, ngã lăn xuống đất.

Nhìn hi vọng cuối cùng của mình bị đập phá từng chút một, Lý Hưng Hoài tâm như tro tàn, thân thể run rẩy kịch liệt: “Hết rồi, hết cả rồi...”

Chỉ thấy hơn hai mươi chiếc xe đua đều bị đập. phá, trong đó còn có cả hai chiếc xe được tài trợ thương nghiệp mà Trần Phỉ Phỉ chưa lấy đi, tổng giá trị của hai chiếc xe này lên đến ngàn vạn.

Đúng vậy, đoàn xe Vũ Yến bị người ta đập phá!

Những người đàn ông đó nghênh ngang xông vào đoàn xe Vũ Yến, vừa tiến vào đã đập phá khắp nơi, mấy nhân viên bên ngoài cũng bị thương.

Cũng may những người này chỉ nhắm vào xe đua, không có ý đánh người, cho nên mấy nhân viên kia chỉ bị thương ngoài da.

Nhưng di động của bọn họ đều bị đánh nát, dây mạng và dây điện thoại cũng bị kéo đứt, muốn gọi báo cảnh sát cũng không được.

Sau khi phá xe xong, người đàn ông đi đầu ném điện thoại cho Lý Hưng Hoài bị đẩy ngã trên mặt đất, sau đó chỉ vào ông và nói: “Nhìn xem, mở to hai mắt lên xem đống rác rưởi này, ông nói xem mình chiếm chỗ tốt như vậy có lợi ích gì? Bồi dưỡng ra toàn rác rưởi, còn không bằng nhường nó lại, giao cho người cần nó hơn”

Nói xong, mười mấy người lại nghênh ngang rời khỏi đoàn xe Vũ Yến.

Cao Dương bị thương vọt tới nhìn những chiếc xe đua bị đập phá kia, hai chân mềm nhữn, quỳ xuống đất, nắm tay hung hăng nện xuống mặt đất: “Đám súc sinh này.”

Tối hôm qua ông và đội trưởng Lý kích động đến cả đêm không ngủ, sớm đã đến đoàn xe, trông ngóng mà chờ Thịnh Hoàn Hoàn đến, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhân viên nhìn cảnh này đều nhịn không được che miệng khóc rống, họ đều là người cũ của Vũ Yến, có rất nhiều tình cảm với đoàn xe, hiện tại hy vọng của họ đều bị huỷ hoại.

Có người cầm lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài muốn báo cảnh sát, lại bị ông đè lại: “Đừng gọi, tôi biết là ai.”

Là ông chủ Vu Quang của đoàn xe 666. Đoàn xe 666 cũng rất nổi danh ở Hải Thành, thực lực không thua kém đoàn xe Quân Hạm bao nhiêu.  

Đoàn xe Vũ Yến thành lập sớm hơn Quân Hạm, 30 năm trước Hải Thành còn chưa phát triển, khi đó đất đai còn rất rẻ. Hơn nữa lúc ấy nơi này chỉ là mảnh đất hoang, tuy rằng diện tích rất lớn, nhưng giá cả lại rất thấp.

Hiện giờ phía trước Vũ Yến là bãi đua xe Tây thành, phía sau có đường đua Tinh Vũ, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, không tìm thấy nơi nào có diện tích lớn hơn, vị trí tốt hơn nó.


Xe đã bị huỷ, đối mặt với tổn thất khổng lồ này, Lý Hưng Hoài thật sự không còn sức để gánh vác, ông chỉ có thể từ bỏ...

Khi Thịnh Hoàn Hoàn bước vào Vũ Yến liền  thấy một đám tay đua và học viên đang làm ầm ï trong đó, cô thấy tình hình không ổn thì lập tức giao cậu nhóc trong ngực cho Lăng Tiêu.

Tiến vào mới phát hiện, cái gì có thể bị đập phá trong đoàn xe Vũ Yến đều bị đập, tay đua la hét muốn huỷ hợp đồng, học viên ồn ào muốn hoàn học phí. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.