Chương trước
Chương sau
Nhìn gương mặt anh tuấn như núi băng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không biết hắn đang làm trò gì.

Được thôi, hắn nói lệch thì lệch! Cô duỗi tay chỉnh cà vạt cho hắn, ngó trái ngó

phải xác định không thành vấn đề mới nói: “Anh xem như vậy được chưa?” 

Lăng Tiêu nhìn cô: “Nhét nó vào trong đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn thực khó hiểu: “Vậy vừa rồi vì sao anh kéo nó ra?”

Lăng Tiêu có vẻ không vui: “Nói nhiều, bảo cô nhét thì nhét đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn đành nhét cà vạt lại giúp hắn, sau đó chỉnh ngay lại, tốc độ rất nhanh: “Được rồi.”

Lăng Tiêu đang cúi đầu nhìn cô, khi cô ngẩng đầu, môi đã đụng phải cằm hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó muốn lùi lại, Lăng Tiêu lại đột nhiên đè gáy của cô, làm cô phải nhón mũi chân ngẩng đầu nhìn hẳn.

Nhìn ở khoảng cách gần, làn da cô trông vẫn như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, trong trẻo trắng ngần, cứ như được ngâm qua sữa bò.

Ngửi thấy mùi hương mát lạnh kia, bên tai Thịnh Hoàn Hoàn hơi ửng hồng: “Anh, anh có thể buông tôi ra không?”

Dựa vào gần quái! 'Tâm mắt Lăng Tiêu dừng lại trên vành tai hồng

nhuận của cô, giọng nói rất lạnh nhạt: “Nhớ kỹ lời nói của tôi, lấy lòng tôi càng hữu dung mau le hơn cô học mấy thứ kia.”

Hai mắt hắn thâm thúy tối tăm, giống như hai cái hồ sâu mọc đầy hoa anh túc, làm người ta bất giác rơi vào trong đó, vẫn luôn chìm xuống, mãi đến đáy hồ.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu mà gật gật đầu.

Qua mười mấy giây, Lăng Tiêu mới buông cô ra: “Lên xe đi!”

Tài xế mở cửa xe cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô dẫn Lăng Thiên Vũ lên xe, mà Lăng Tiêu thì leo lên chiếc xe phía sau.

Trong chiếc Porsche màu trăng, sắc mặt Mộ Tư âm trầm đáng sợ, anh ta siết mạnh tay lái, trên mu bàn tay cộm lên từng sợi gân màu xanh, giống như muốn nổ tung.

Hoàn Hoàn, sao em lại để hẳn hôn, sao lại như vậy!

Em đã từng nói em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, chẳng lẽ em quên rồi sao?

“Lăng thiếu, có người theo dõi chúng ta." Tài xế chưa chạy bao lâu liền phát hiện Mộ Tư. 

Lăng Tiêu nhằm mắt, không để ý đến lời tài xế nói: “Đừng quan tâm, tiếp tục chạy đi.”

Lúc này Lăng Thiên Vũ đang đứng trên ghế sau, chỉ vào xe Lăng Tiêu rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Ý cậu nhóc là: “Vì sao ba không ngồi chung một chiếc xe với chúng ta?”

Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu, ngẫm nghĩ một lúc rồi giải thích: “Chäc ba con bận chuyện gì khác, sẽ không ở lâu với chúng ta, nhưng không sao, ba phải kiếm tiền nuôi chúng ta mà, con nói đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn không dám trông mong Lăng Tiêu sẽ đi cùng bọn họ bao lâu, nhiều lắm chỉ đưa họ đến đoàn xe Vũ Yến, nhìn một cái rồi đi.

Nhưng điều này đã năm ngoài dự đoán của cô, dù sao tối hôm qua hẳn đã từ chối vô tình như vậy, ai biết ngủ một giấc thức dậy thì đột nhiên đổi tính.

Lăng Thiên Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc như ông cụ non.

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm cậu xuống ngồi. Qua chừng bốn năm phút, Lăng Thiên Vũ lại

“Thiên Vũ, Thiên Vũ, con nhìn dì này.” Thịnh Hoàn Hoàn vặn khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lại, kiên định nói cho cậu: “Không có gì, nếu ba con nói sẽ đi cùng chúng ta thì nhất định sẽ đến, có lẽ ba đang cố đuổi kịp, chúng ta phải tin tưởng ba con chứ:

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba con được không?”

Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nghe tiếng nói dịu dàng chắc nịch của cô thì bất giác an tĩnh lại rồi gật gật đầu.

Cách đó không xa, xe của Lăng Tiêu đang chắn trước xe Mộ Tư.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.