Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở bừng mắt.
Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, mặt không cảm xúc mà nhìn cô: “Vào bếp làm đồ ăn cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn theo bản năng gật đầu: “À, được”
Trước khi bước vào phòng bếp, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên xoay người nhìn hẳn: “Không phải
vừa rồi tôi đã bưng cơm lên cho anh sao?”
Lăng Tiêu không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô.
Sau khi đối diện vài giây, Thịnh Hoàn Hoàn thua trận: “Anh muốn ăn cái gì?”
Lăng Tiêu: “Gì cũng được.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Gì cũng được? Vậy nấu chén mì canh suông cho hắn ăn đi!
Tiến vào phòng bếp, Thịnh Hoàn Hoàn đeo tạp dề vào, nghĩ đến vừa rồi Lăng Tiêu đặt tay lên sau lưng của cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
Vừa rồi hắn muốn bế cô lên sao?
Nhưng nghĩ lại, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy nghĩ này quá ngây thơ, lấy thái độ hôm nay của Lăng Tiêu thì sao có thể ôm cô?
Hăn nhất định là muốn tát cho cô tỉnh, để cô làm trâu làm ngựa cho hắn.
Nhìn thái độ đêm nay của hắn, thôi chỉ cần làm bát mì nước trong thôi!
Muốn ăn thịt à, không có cửa đâu.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn đổ chút nước vào nồi, sau đó lấy mì ra chờ nước sôi rồi bỏ vào, một lát sau cô lại lấy chút rau xanh ra khỏi tủ lạnh, thôi cứ làm bát mì rau xanh cho hắn đi!
Rửa rau xong mà nước còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671028/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.