Chương trước
Chương sau
Lúc này bóng dáng của Văn Sâm xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của anh ta bị phần tóc mái cắt ngang thật dày che khuất, cả người lạnh lẽo như một bóng ma.

"Anh còn tới làm gì?"

Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đôi môi khô nứt, máu tươi chảy ra từ vết rách làm gương mặt cô càng trở nên tái nhợt, yếu ớt mà ma mị.

Lưng Văn Sâm hơi khom xuống rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo: “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi lao ra theo cô, Thịnh phu nhân lại chắn trước mặt hung thủ, tôi căn bản không có cơ hội nổ súng."

"Văn Sâm, tôi không trách anh."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn “Gương mặt say ngủ” yên bình của Thịnh phu nhân rồi đưa tay vuốt mái tóc bà, áp mặt lên vầng trán lạnh lẽo của bà: “Kẻ tôi trách là hung thủ, là người chủ mưu đứng phía sau hung thủ."

Văn Sâm giơ hai tay lên: “Thịnh tiểu thư, đây là thư Lăng Gia viết cho cô."

Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào mặt Thịnh phu nhân không nhúc nhích.

Cố Bắc Thành lòng như đao cắt, hận không thể thay Thịnh Hoàn Hoàn chịu đựng tất cả đau đớn.

Anh ấy đi đến trước mặt Văn Sâm, cầm lấy lá thư anh ta nâng trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó xoay người lại đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, anh cảm thấy em cần xem phong thư này."

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới từ từ ngẩng đầu.

Cố Bắc Thành đưa lá thư đó đến trước mặt cô: “Nếu như Lăng Tiêu không nói dối thì kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là Hà Song, anh ta nói nhất định sẽ cho em một câu trả lời."

Trên thư, Lăng Tiêu phân tích kỹ tình thế trước mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, đêm nay hắn dựa theo ý của Lăng Hoa Thanh mà mang Vương Vận Thi về nhà gặp bà nội, ông ta sẽ không ngốc đến mức ra tay vào lúc này.

Dù ông ta muốn giết Thịnh Xán thì cũng sẽ đợi đến khi Lăng Tiêu cưới Vương Vận Thi cái đã.

Cuối cùng lá thư này viết: “Hoàn Hoàn, chờ tôi bắt được Hà Song thì chân tướng sẽ rõ ràng. Trước lúc đó em phải yêu quý bản thân mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tin lời người khác nói, nhất định phải tin tưởng tôi."

Xem xong lá thư này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ướt nhòe, nước mắt càng rơi càng nhanh, cô tựa đầu vào trán Thịnh phu nhân mà khóc rống nghẹn ngào.

Thịnh Bắc Thành xếp lá thư lại rồi giao cho Văn Sâm: “Nói cho Lăng Tổng, hi vọng anh ta mau chóng bắt được hung thủ, đừng để bác gái chết không nhắm mắt."

Văn Sâm gật đầu lui xuống, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám hỏi nhiều.

Từ nửa đêm đến sáng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ôm thi thể Thịnh phu nhân không buông tay, Chúc Văn Bội rất lo lắng: “Hoàn Hoàn tiếp tục như thế không được, con bé đang mang thai, nó sẽ không chịu nổi đâu."



Dưới tình huống này, Chúc Văn Bội lo Thịnh Hoàn Hoàn sẽ sinh non, trước đó cô đã có dấu hiệu sinh non rồi.

Thịnh Xán thành người thực vật, bây giờ Thịnh phu nhân lại bị hại, nếu Thịnh Hoàn Hoàn lại ngã xuống thì e là Thịnh gia sẽ đại loạn.

Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát rồi nhỏ giọng dặn dò Chúc Văn Bội: “Bà đi đem kim châm tới cho tôi đi."

Sau một lát, Thịnh Tư Nguyên đi vào phòng rồi đau lòng sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nén bi thương, mẹ cháu trên trời cũng không muốn trông thấy cháu như vậy đâu."

Nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn đã sớm chảy khô, cô như không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Tư Nguyên mà dán mặt lên mặt Thịnh phu nhân, ngồi ở đó không nhúc nhích.

Thịnh Tư Nguyên không còn cách nào nên lập tức đưa tay đâm một cây châm bạc vào sau cổ Thịnh Hoàn Hoàn rồi đỡ lấy cô vừa mềm nhũn ngã xuống trở về phòng ngủ.

Văn phòng tổng giám đốc Đường Thị.

Thân thể cao lớn của Đường Nguyên Minh đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, giày da mới tinh đạp lên tàn thuốc đầy đất, trong văn phòng to lớn có khói mù lượn lờ.

Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu!

Trên trán người đàn ông đứng trước bàn làm việc chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng ướt một mảng lớn, từng giây từng phút đều là dày vò.

Thật lâu sau mới nghe Đường Nguyên Minh nói: “Tôi không muốn cô ấy cảm thấy đau đớn."

Người đàn ông lau mồ hôi trán, cẩn thận giải thích: “Vậy không thể dùng thuốc, phải gây tê cho cô ấy, làm phẫu thuật phá thai không đau, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê cả quá trình giải phẫu, không có cảm giác đau."

Giọng nói của Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo: “Phẫu thuật có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô ấy không?"

Người đàn ông thành thật trả lời: “So với uống thuốc phá thai thì phẫu thuật càng nhanh tổn thương sức khoẻ càng thấp, còn ảnh hưởng thì phải xem từng người, có người thể trạng không tốt sau khi sinh non rất khó mang thai lại, dù mang thai cũng sẽ không chịu nổi."

Người đàn ông cảm thấy không khí quanh người Đường Nguyên Minh bỗng lạnh đi nên vội tiếp tục nói: “Nhưng đây là số ít, người bình thường chỉ cần điều dưỡng tốt sau khi giải phẫu thì ảnh hưởng không lớn, có một số người làm phẫu thuật ba lần mà vẫn có thể mang thai, cho nên chúng tôi luôn đề nghị kiểm tra trước khi phẫu thuật."

Qua thật lâu Đường Nguyên Minh vẫn không nói gì, trên trán người đàn ông lại ứa mồ hôi.

Một lúc sau Đường Nguyên Minh mới phất tay với anh ta: “Ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo sớm cho các người, nhớ là tôi muốn nữ bác sĩ và y tá trưởng có kinh nghiệm nhất cả thành phố tới làm cuộc phẫu thuật này."

Người đàn ông vội vàng gật đầu: “Đường tổng yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này."

Nói xong, ông ta vội xoay người rời đi, thực sự quá dọa người!



Người đàn ông đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh liền nhận được điện thoại của thủ hạ, Thịnh giai Âm trúng đạn qua đời, Lăng Tiêu đang lùng bắt Hà Song cả thành phố.

Đường Nguyên Minh nghe xong thì lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tìm ra Hà Song trước Lăng Tiêu."

Lúc này Hà Song đang trốn trong một căn nhà bị ngư dân vứt bỏ ở bờ biển, bà ta đang chờ thuyền đưa mình ra khỏi Hải Thành.

Nhưng đợi đến sau nửa đêm vẫn không nghe có thuyền chạy đến, một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khe cửa, Hà Song mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng anh tuấn kia của Đường Nguyên Minh.

Hà Song lập tức nâng súng trong tay lên, nhưng Đường Nguyên Minh lại nhanh hơn bà ta, anh tung một chân đá văng khẩu súng đi thật xa.

Hà Song không phản kháng nữa mà ngồi dưới đất nhìn Đường Nguyên Minh: “Cậu là con trai của Đường Thắng Văn?"

Hà Song không ngờ người đầu tiên tìm thấy mình lại là Đường Nguyên Minh.

Thân hình cao lớn của Đường Nguyên Minh gần như che khuất tất cả ánh sáng: “Làm giao dịch đi, thế nào?"

Hà Song cười cười: “Chúng ta có gì để giao dịch?"

Đường Nguyên Minh ngồi xuống một cái thùng lớn rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngậm nó trên đôi môi gợi cảm: “Không phải bà muốn Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù sao, chúng ta làm giao dịch."

"Cậu muốn tôi làm thế nào?" Hà Song hỏi.

"Cắn chết Lăng Hoa Thanh không hé miệng."

"Tôi có lợi ích gì?"

"Tôi sẽ cho bà được chết dứt khoát, không để bà rơi vào tay cha con Lăng Hoa Thanh."

Đường Nguyên Minh phun ra một ngụm khói trắng, ngón tay thon dài gạt gạt tàn thuốc, không nhanh không chậm nói với Hà Song: “Bà phải biết rằng đây là lựa chọn tốt nhất của mình."

Hà Song chỉ trầm mặc một lát rồi chấp nhận: “Được, tôi hứa với cậu, chỉ cần chết được thể diện."

Hà Song đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên biết rõ kết cục rơi vào tay ông ta sẽ như thế nào, ông ta nhất sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, quan trọng nhất là bà ta không muốn con tiện nhân An Lan kia toại nguyện.

Bà ta đã rơi vào tay Đường Nguyên Minh rồi thì trốn cũng không thoát, nhưng bà ta có thể lựa chọn một cái chết thể diện, đồng thời cũng làm cha con Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù, không cách nào giải quyết xung đột nữa.

Không phải Lăng Tiêu yêu Thịnh Hoàn Hoàn sao, vậy để hắn yêu cả đời mà không được, không uổng công bà ta mất mạng vì chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.