Chương trước
Chương sau
Con của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn?

Lăng Tiêu nhìn đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm trong màn hình rồi lạnh lùng liếc nhìn Diệp Sâm một cái: “Kỹ thuật ghép ảnh thật rác rưởi."

Ai bảo anh đánh giá kỹ thuật ghép ảnh của người ta chứ?

Đây là trọng điểm sao?

Diệp Sâm sờ sờ khóe miệng sưng lên: “Anh nhìn thấy nó chẳng lẽ không có suy nghĩ gì khác? Không muốn sinh một đứa với Thịnh Hoàn Hoàn sao?"

Vấn đề là bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không để hắn đụng vào.

Lăng Tiêu bị Diệp Sâm đâm trúng nổi đau: “Chúng tôi còn trẻ, không như anh và Nam Tầm."

Thế giới hai người còn chưa bắt đầu mà anh đã dám nhắc đến chuyện con cái với hắn?

Diệp Sâm cảm thấy ngực bị đâm một đao: “Anh lợi hại."

Anh và Nam Tầm già rồi, xem ra phải tăng tốc bước chân mới được.

Đàn ông mà, không cứng một chút sao được?

Tiếp đó liền nghe Lăng Tiêu nói: “Gửi ảnh cho tôi đi."

Diệp Sâm nhướng mày, đôi mắt đen dưới mắt kính gọng vàng lóe lên một tia quái ác.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã nhận được ảnh chụp, hơn nữa còn tặng thêm một tấm.

Diệp Sâm đề máy xe rời khỏi Thịnh gia, không bao lâu sau liền thấy Lăng Tiêu lấy điện thoại ra, sắc mặt từ từ trầm xuống: “Ai làm?"

Diệp Sâm thầm cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt lại nhẹ như mây gió: “Đám dân mạng rảnh rỗi thôi, đặt ảnh của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn lên phần mềm kết hợp, con của họ cứ thế là ra đời."

Sau khi trở về anh cũng phải chụp hình với Nam Tầm, lấy tướng mạo của họ thì cục cưng nhất định đẹp muốn xỉu, có lẽ Nam Tầm nhìn thấy sẽ dao động cũng không chừng.

Sắc mặt Lăng Tiêu đen đến mức có thể ép ra mực: “Rốt cuộc là ai?"

Hắn muốn hack máy tính và điện thoại của người đó.

Diệp Sâm cười nói: “Đừng nghiêm túc như vậy, bảo bối của anh và Thịnh Hoàn Hoàn được cư dân mạng hoan nghênh hơn nhiều."

Đây là trọng điểm sao?

Trọng điểm là bức ảnh này không nên tồn tại.

Lăng Tiêu im lìm không lên tiếng mở cái hộp bên ghế lái phụ ra rồi lấy ra một cái máy tính mini, sau đó thao tác.

Diệp Sâm yên lặng cầu nguyện vì người kia, hi vọng máy tính và điện thoại của người đó không phải vừa mua được, nếu không xem như triệt để báo hỏng!

Sau khi giải quyết xong, Lăng Tiêu mở Weibo ra thì không còn nhìn thấy tấm hình con của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn nữa, ngược lại hắn lại nhìn thấy bảng vote kia, Đường Nguyên Minh đứng trên đầu bảng, Kim Thần xếp thứ hai, mà hắn chỉ ở thứ ba, đằng sau còn có một tên Mộ Tư.

Rất tốt, hắn chỉ không online một ngày thôi mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy rồi.



Rất nhanh dưới Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn đều là câu nghi vấn:

"Cục cưng của Đường Nguyên Minh và nữ thần đâu rồi?"

"Tôi cũng không nhìn thấy, đen thui rồi?"

"Móa, bỏ phiếu cũng bị xóa, là ai đang tính hại nữ thần nhà tôi?"

"Tôi thấy là nhắm vào Đường Nguyên Minh ấy, không phát hiện bảo bối của Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn còn à?"

"Cmn, không phải là Lăng Tiêu làm ra đó chứ?"

"Ngao ngao, nếu là Lăng Tiêu thì thật quá ngầu, tôi sẽ thành fan của anh ấy lần nữa."

"Không hổ là nhà giàu số một, tốc độ này, thủ đoạn này..."

Thịnh Hoàn Hoàn mất ngủ vì Lăng Tiêu, lướt Weibo thì phát hiện những việc này nên khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Chuyện này rất phù hợp với phong cách xử sự của Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn dời tay về phía bụng, thai nhi đã đầy một tháng. Lăng Tiêu để lại ảnh bảo bối của hắn và cô lại, không biết lúc ấy hắn trông thấy bức hình kia thì trong lòng nghĩ cái gì.



Đường Dật dẫn Lăng Kha đến quán bar vốn là muốn xem chừng cô, tránh để cô gặp phải người xấu ở đó, ai biết vừa đến đã bị Lăng Kha chuốc say.

Khi mơ mơ màng màng, Đường Dật còn suy nghĩ: Chưa thấy cô gái nào uống giỏi như thế, vóc dáng cô ấy nhìn không lớn mà tửu lượng lại mạnh như thế.

Mà lúc này Lăng Kha đang nhìn Đường Dật mà lắc đầu: “Chưa thấy đàn ông nào uống yếu thế này."

Vốn tưởng rằng uống say còn có người đưa cô về nhà, không ngờ Đường Dật lại ngã xuống nhanh như vậy!

Kết quả cô còn phải chăm sóc anh.

Lăng Kha dùng hết kiên nhẫn mới hỏi ra địa chỉ nhà Đường Dật, mang tâm tính báo ân mà đưa anh trở về.

"Cô là?" Một lão thái thái mở cửa rồi nghi hoặc nhìn Lăng Kha.

"Dì, cháu tên là Lăng Kha, bạn của Đường Dật." Lăng Kha chỉ chỉ chiếc xe bên ngoài của mình: “Đường Dật uống say, làm phiền dì cho người dìu anh ấy vào nghỉ ngơi."

"Thiếu gia?" Lão người hầu lo lắng đi ra ngoài, sau đó lại khó xử nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Tiểu thư, trong nhà chỉ một mình bà già này, cô xem..."

Lăng Kha: “... Không có gì, tôi mạnh lắm, tôi giúp cho."

Sau khi đỡ Đường Dật về phòng, Lăng Kha đã mệt đến thở hồng hộc, Đường Dật uống say còn quá đáng mà đè hết tay chân lên người cô.

Lăng Kha thực sự không còn sức lực nên miễn cưỡng để anh đè một hồi.

Lão người hầu ngoài cửa nhìn cảnh này mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó vội gọi điện thoại cho lão thái thái Đường gia: “Lão phu nhân, thiếu gia dẫn một người phụ nữ trở về, tôi thấy cô bé này nhìn không tệ..."

Chờ Lăng Kha thở phì phì đưa tay đẩy Đường Dật ra, lại phát hiện người đàn ông ngủ như chết này nặng không giống bình thường, cô thử nhiều lần vẫn không thành công, ngược lại quấy nhiễu mộng đẹp của Đường Dật nên anh lại ôm cô chặt hơn.



Lăng Kha trừng lớn hai mắt, người đàn ông này coi cô là gối ôm cỡ lớn sao?

Nhưng lúc anh ngủ cũng thật đáng yêu.

Lăng Kha rũ mắt xuống đánh giá gương mặt ngủ say của Đường Dật, phát hiện nước da của anh tốt đến mức khiến người ta đố kỵ, sao da một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ là cô vậy?

Lông mi của anh cũng làm người ta đố kỵ.

Mũi còn rất cao, miệng cũng đỏ.

"Ngoại hình này quá tốt!"

Giống tiểu thịt tươi, nhưng lại có thêm khí phách đàn ông, dáng vẻ cũng rất cứng rắn.

Mặc dù sắc đẹp đang ở trước mắt, nhưng Lăng Kha không sa vào quá lâu, thân thể còn bị đè ép, trọng lượng kia làm cô không thở nổi.

Cô đẩy thêm mấy lần mà Đường Dật vẫn không có phản ứng gì, cô lập tức hung ác há miệng cắn lỗ tai Đường Dật.

"Đau quá." Đường Dật thì thầm một tiếng rồi vươn tay che mặt Lăng Kha lại dùng sức đẩy.

"Đùng" một tiếng, Lăng Kha ngã xuống giường.

Đường Dật uốn éo vài cái trên giường rồi lại ngủ thiếp đi.

Lăng Kha đỡ eo mình, cắn răng nhìn Đường Dật nằm ngáy o o, trong lòng thầm thề không bao giờ uống rượu với người đàn ông này nữa.

Lăng Kha lấy lại được tự do quay người muốn rời đi, nhưng lại lo lắng Đường Dật sẽ nôn mửa, khoảng thời gian trước từng xảy ra vụ án chết do uống say nôn mửa ngạt thở.

Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Diệp Sâm.

….

Lão người hầu thấy Lăng Kha chậm chạp không ra khỏi phòng Đường Dật thì mỉm cười trở về phòng nằm ngủ.

Rạng sáng hôm sau, một quý phụ trung niên và một lão thái thái tóc trắng phơ xuất hiện trong biệt thự của Đường Dật.

Lão người hầu nghênh đón: “Lão thái thái, thiếu gia còn đang ngủ!"

Đường nãi nãi lập tức nói: “Tôi đi lên xem thử."

Đường phu nhân vội giữ chặt Đường nãi nãi: “Mẹ, không chạy được đâu, chúng ta chờ ở chỗ này đi!"

Đường nãi nãi duỗi một ngón tay ra, dáng vẻ có chút nghịch ngợm: “Mẹ đi xem thử."

Đường phu nhân không thuyết phục được Đường nãi nãi nên đành đỡ bà đi lên, trước khi Đường nãi nãi đưa tay ra thì bà đã vội gõ cửa một cái: “Dật Nhi, bà nội tới thăm con này."

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Đường phu nhân lại gõ cửa, lúc này Đường nãi nãi đưa tay mở cửa rồi thò đầu vào khe cửa nhìn.

Kết quả vừa nhìn thì vui mừng biến thành sợ hãi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.