Chương trước
Chương sau
"Cám ơn anh." Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của Lệ Hàn Ti, Lăng Kha lui khỏi vòng tay Đường Dật.

Đường Dật nhìn gương mặt trắng bệch của Lăng Kha thì hơi không yên lòng: “Cô không sao chứ, không cần để ý đến loại đàn ông đó."

Có lẽ là những lời nói của Trần Văn Bân làm cô tổn thương, hoặc là Lệ Hàn Ti xuất hiện làm cô hèn mọn như cát bụi nên sự quan tâm lúc này của Đường Dật lập tức làm nước mắt cô tràn mi.

Nhìn dòng nước mắt óng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lăng Kha, trong lòng Đường Dật dâng lên một cảm xúc xa lạ.

Anh cảm giác tim mình như một khối đá lớn đè ép.

Mấy giọt nước mắt làm Đường Dật chân tay luống cuống: “Cô đừng khóc, nếu cô cảm thấy chưa hết giận thì tôi bắt tên khốn kia lại, để cô đánh hắn một trận nhừ tử nhé?"

Ai ngờ Lăng Kha lại khóc càng dữ dội.

Đường Dật như con ruồi không đầu sốt ruột đến độ xoay quanh: “Cô không cần quan tâm loại đàn ông kia đâu, thời buổi này ai chưa từng gặp cặn bã, có mấy ai đi được tới già với mối tình đầu của mình chứ?"

"Cô rất dũng cảm, thật mà, Lệ Hàn Ti không thích cô là do anh ta bị mù, anh ta vứt bỏ cô vì Triệu Giai Ca thì một ngày nào đó sẽ hối hận."

Không biết là câu nào kích thích Lăng Kha mà cô lại nâng đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh, sụt sùi hỏi: “Thật sao?"

Đường Dật thử mọi cách lúc tuyệt vọng, cũng không biết mình vừa nói cái gì mà vẫn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên."

Lăng Kha chùi nước mắt: “Tôi muốn uống rượu."

Đường Dật: “Tôi mời cô?"

Lăng Kha: “Được."

Hai người ăn nhịp với nhau, không nói tiếng nào mà đi về hướng quán bar.

Đường Nguyên Minh dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi bắt chuyện với rất nhiều phú thương, không cần họ nhiều lời đã có người chủ động đề cập đến dự án, không ít ông lớn đều đặc biệt xem trọng dự án Đường Thị kia, muốn kiếm một chén canh.

Lăng Tiêu đi vào chưa bao lâu thì đã nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và Hà Song, hắn kiềm nén kinh ngạc trong lòng mà dẫn Vương Vận Thi đi tới chỗ ông ta: “Ba."

Vương Vận Thi ngọt ngào hô một tiếng: “Bác trai."

Trên môi Lăng Hoa Thanh lộ ra nụ cười thật nhẹ: “Chơi cho vui đi, trở về chào hỏi cha cháu giúp bác, nói hôm nào bác mời ông ấy uống rượu."

Vương Vận Thi rất tự nhiên hào phóng: “Được, cháu nhất định sẽ chuyển lời thay bác."



Trên buổi tiệc vang lên tiếng nhạc, Lăng Tiêu trông thấy không ít nam nữ nắm tay đối phương đi lên sàn nhảy, Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ở trong đó.

Lăng Hoa Thanh cũng liếc nhìn sân nhảy rồi nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, không mời Vận Thi nhảy một điệu sao?"

Lăng Tiêu không chút do dự mà đưa tay về hướng Vương Vận Thi.

Đáy mắt Vương Vận Thi lướt qua một tia mừng rỡ, lập tức để tay lên lòng bàn tay Lăng Tiêu, cảm nhận được tay hắn bao bọc lấy mình thì tim cô ấy đập lên "Bịch bịch" thật nhanh.

Đây là lần đầu tiên cô và Lăng Tiêu có tiếp xúc da thịt.

"Cậu ta sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của ngài sao?" Hà Song đưa một ly rượu cho Lăng Hoa Thanh rồi nhìn Lăng Tiêu và Vương Vận Thi mà hỏi.

Lăng Hoa Thanh lạnh lẽo nói: “Nó không có lựa chọn khác."

Hà Song cười cười: “Không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tiến tới với Đường Thắng Văn, tiếp theo ngài định làm gì?"

"Không vội, mọi chuyện chờ hôn sự của Tiêu Nhi hoàn thành rồi bàn lại." Lăng Hoa Thanh lắc lắc ly rượu vang rồi trả nó lại cho Hà Song: “Gần đây kiêng rượu."

Lăng Hoa Thanh thật sự nghiêm túc chuẩn bị sinh con.

An Lan giận ông ta giết con bà thì đền một đứa cho bà đi.

Diệp Sâm trò chuyện với mấy người quen một hồi rồi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh.

Diệp Sâm đặc biệt dừng bước, chào hỏi Lăng Hoa Thanh: “Chú."

Lăng Hoa Thanh là ba của Lăng Tiêu, mà Diệp Sâm lại là bạn tốt của Lăng Tiêu nên anh kêu một tiếng chú cũng không quá đáng.

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng đảo mắt qua gương mặt Diệp Sâm, không hề tạm dừng mà đi lướt qua bên cạnh anh.

Trong mắt Diệp Sâm tràn ngập nghi hoặc, vừa rồi trong ánh mắt Lăng Hoa Thanh nhìn anh mang theo một tia tàn ác.

Vì sao?

Không nghĩ ra nên Diệp Sâm quyết định sau khi trở về sẽ gọi điện thoại hỏi Diệp Chính Lan, Diệp Sâm đang chuẩn bị đi về, Nam Tầm không đến làm anh rất chán.

Diệp Sâm nhìn một vòng vẫn không tìm được Đường Dật, lại trông thấy Triệu Giai Ca mang vẻ mặt âm trầm ngồi trong mắt, hai mắt cứ nhìn lom lom lên sân nhảy.

Diệp Sâm nhìn lên sân nhảy, bàn tay thon dài đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt rồi đi về hướng Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?"



Trước Diệp Sâm, Triệu Giai Ca đã từ chối không ít người, những người tới mời cô ta khiêu vũ không ai lọt được vào mắt cô ta.

Triệu Giai Ca không chút nghĩ ngợi muốn từ chối, ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt như chim ưng sau cặp kính của Diệp Sâm, tim đập hụt một nhịp, cô ta dò xét Diệp Sâm một hồi rồi đưa tay cho anh.

Thời khắc này Triệu Giai Ca đã quên mình vừa gọi điện thoại bảo Lệ Hàn Ti trở về.

Cô ta nhìn sân nhảy, thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng nhảy múa trong đó liền hận không thể lập tức xông lên so cao thấp với cô.

Lệ Hàn Ti nhận được điện thoại của Triệu Giai Ca liền lập tức chạy về, lại thấy trên ghế rỗng tuếch, anh ta lo lắng nhìn quanh một vòng, cuối cùng trông thấy Triệu Giai Ca đang nhẹ nhàng nhảy múa trong ngực Diệp Sâm trên sàn nhảy.

Điệu Waltz yêu cầu nam nữ phối hợp, bạn trai dùng lực thắt lưng kéo theo bạn nữ nhảy múa, thân thể sẽ thân mật ôm sát vào nhau, trong lúc đó không khỏi sẽ chạm đến eo, lưng, thậm chí là đùi và bờ mông.

Lệ Hàn Ti không rõ vì sao Triệu Giai Ca lại nhảy với Diệp Sâm, chỉ có hai phút mà cô ta cũng không thể chờ sao?

Hình như cô ta quên mất hiện tại anh ta là vị hôn phu của mình.

"Triệu Tiểu thư, vị hôn phu của cô trông có vẻ không vui lắm." Diệp Sâm dẫn Triệu Giai Ca tới gần Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.

Diệp Sâm làm như vậy rất hợp ý Triệu Giai Ca, cô ta vừa nhảy múa vừa nói với Diệp Sâm: “Chỉ là nhảy một bài thôi, Lệ Hàn Ti còn chưa nhỏ mọn đến mức này, xin Diệp tiên sinh tập trung một chút."

"Được." Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, tốc độ bỗng tăng vọt.

Cũng may Triệu Giai Ca có cơ sở vũ đạo vững chắc nên có thể đuổi theo tốc độ của anh, cô ta thán phục kỹ năng nhảy và sức mạnh của Diệp Sâm, trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.

Bạn nhảy như vậy có thể giúp cô ta phát huy tất cả tiềm năng.

Thời khắc này Triệu Giai Ca đã trở thành tiêu điểm đáng chú ý nhất sân nhảy, đám người trầm trồ trước dáng múa của cô ta: "Không hổ là tài nữ Hải Thành, đồ đệ của Văn Phương, nhảy thật tốt, khó trách lại được cúp Hoa Đào mời."

Triệu Giai Ca nghe bốn phía tán dương thì khóe miệng lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, ngay vào lúc cô ta tùy ý xoay tròn thì Diệp Sâm lại đột nhiên buông tay.

"A..." Biến cố đột ngột này làm Triệu Giai Ca không khắc chế được mà sợ hãi thét lên.

Mà sau khi Diệp Sâm buông Triệu Giai Ca ra thì lại kéo tay của Thịnh Hoàn Hoàn một cái, đồng thời đẩy Triệu Giai Ca mặt mày trắng bệch qua chỗ Đường Nguyên Minh.

Diệp Sâm tinh ranh mà cười một tiếng với Đường Nguyên Minh: “Đường tổng, đổi bạn nhảy với anh nhé."

Đường Nguyên Minh muốn ngăn cản đã không kịp, nhìn người phụ nữ nhào về hướng mình, anh bình tĩnh lui về phía sau mấy bước.

Đám người hít hà một hơi rồi nhìn Triệu Giai Ca chật vật té ngã xuống đất trước mắt họ, một tiếng hét thảm truyền đến từ sâu trong cuống họng của Triệu Giai Ca: “A..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.