"Cám ơn anh." Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của Lệ Hàn Ti, Lăng Kha lui khỏi vòng tay Đường Dật.
Đường Dật nhìn gương mặt trắng bệch của Lăng Kha thì hơi không yên lòng: “Cô không sao chứ, không cần để ý đến loại đàn ông đó."
Có lẽ là những lời nói của Trần Văn Bân làm cô tổn thương, hoặc là Lệ Hàn Ti xuất hiện làm cô hèn mọn như cát bụi nên sự quan tâm lúc này của Đường Dật lập tức làm nước mắt cô tràn mi.
Nhìn dòng nước mắt óng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lăng Kha, trong lòng Đường Dật dâng lên một cảm xúc xa lạ.
Anh cảm giác tim mình như một khối đá lớn đè ép.
Mấy giọt nước mắt làm Đường Dật chân tay luống cuống: “Cô đừng khóc, nếu cô cảm thấy chưa hết giận thì tôi bắt tên khốn kia lại, để cô đánh hắn một trận nhừ tử nhé?"
Ai ngờ Lăng Kha lại khóc càng dữ dội.
Đường Dật như con ruồi không đầu sốt ruột đến độ xoay quanh: “Cô không cần quan tâm loại đàn ông kia đâu, thời buổi này ai chưa từng gặp cặn bã, có mấy ai đi được tới già với mối tình đầu của mình chứ?"
"Cô rất dũng cảm, thật mà, Lệ Hàn Ti không thích cô là do anh ta bị mù, anh ta vứt bỏ cô vì Triệu Giai Ca thì một ngày nào đó sẽ hối hận."
Không biết là câu nào kích thích Lăng Kha mà cô lại nâng đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh, sụt sùi hỏi: “Thật sao?"
Đường Dật thử mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3459588/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.