Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn không rõ ý của Đường Nguyên Minh nên hỏi lại một câu: “Anh muốn nói với em cái gì?"

Đường Nguyên Minh đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn mấy chữ: “Lăng Tiêu đang xem mắt Vương Vận Thi."

Ngay sau đó, Đường Nguyên Minh gửi định vị tới.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm địa chỉ kia một lát rồi đột nhiên nói với tài xế: “Quay đầu."

Tài xế quay đầu chạy về hướng địa chỉ Thịnh Hoàn Hoàn nói.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn xuống giới thiệu vắn tắt của Vương Vận Thi, gia thế của Vương gia đặc biệt sạch sẽ, cả nhà đều là phần tử tri thức từng học đại học, ông bà nội của cô ấy rất có danh tiếng trong giới giáo dục của Hải Thành.

Ông ngoại của cô ấy là Tống Vũ, một vị đại sư thư pháp có tiếng tăm tương đối lớn trong giới hội họa và thư pháp, mọi người gọi ông ấy là bảo thạch sống, một bức họa khó cầu.

Mà Vương Vận Thi cũng tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, tuổi còn trẻ đã học xong tiến sĩ, có thể thấy được sự thông minh của cô ấy.

Gia đình như vậy dù không giàu có bằng Lăng gia nhưng cũng không phải trèo cao.

Thì ra Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho Lăng Tiêu là bảo hắn đi xem mắt, mà hắn không nói một câu phản kháng đã chấp nhận.

Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt phức tạp, cô hi vọng đây không phải sự thật, vừa rồi Lăng Tiêu còn ăn cơm với cô, sao có thể quay người liền xem mắt người phụ nữ khác?

Chẳng lẽ chuyện xảy ra những ngày qua đều là cô tự mình đa tình sao?

Khi đi đến nhà hàng Tây, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy thủ hạ của Đường Nguyên Minh, cô đi theo anh ta vào nhà hàng thì gặp Đường Nguyên Minh.

Cô cũng nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi trong một góc đưa lưng về phía họ.

Vương Vận Thi có vẻ rất hài lòng với Lăng Tiêu nên thỉnh thoảng cứ tìm chủ đề để nói chuyện, trong tươi cười mang theo vẻ quyến rũ và ngượng ngùng của phụ nữ.

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu đã rời khỏi nhà hàng Tây với Vương Vận Thi, hai người cùng bước lên chiếc Lamborghini bạc kia.

Nhìn chiếc xe quen thuộc đó, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.

Hôm nay lúc tan việc, người ngồi trên vị trí ghế phụ vẫn là cô, lúc này mới qua mấy giờ mà đã đổi thành người phụ nữ khác.

"Thấy rõ chưa? Lăng Tiêu không đơn giản như em đã nghĩ."

Đường Nguyên Minh tựa vào xe của mình, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt như làn sương mù quyến luyến nhìn người phụ nữ trước mắt: “Lăng Hoa Thanh không có khả năng chấp nhận em, em cảm thấy Lăng Tiêu vì sẽ e mà trở mặt thành thù với cha hắn sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng.



Nếu như đây là lựa chọn của Lăng Tiêu thì vì sao mấy ngày nay hắn lại phát ra tín hiệu sai lầm với cô, để cô nghĩ lầm là hắn chọn cô?

Em cảm thấy Lăng Tiêu vì sẽ e mà trở mặt thành thù với cha hắn sao?

Câu nói này của Đường Nguyên Minh như một cái tát đánh thật mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đánh thức cô đồng thời cũng đánh tan tất cả ảo tưởng không thực tế trong lòng.

"Đi thôi, anh đưa em trở về." Đường Nguyên Minh búng văng tàn thuốc rồi choàng một cái áo khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Trên đường trở về hai người đều không nói chuyện, sau khi đến Thịnh Gia, Đường Nguyên Minh cũng không xuống xe mà chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon."

Về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào phòng Thịnh Xán.

Đóng cửa lại, cô ngồi xuống bên giường Thịnh Xán rồi nắm chặt tay ông: “Ba, ba còn muốn ngủ bao lâu, con có rất nhiều lời muốn nói với ba..."

Thịnh Hoàn Hoàn kể rất nhiều chuyện với Thịnh Xán, bao gồm cô đoạt giải quán quân, Lăng Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, sau đó cô trầm mặc hồi lâu rồi khàn giọng mà nói: “Ba, con có con của Lăng Tiêu rồi, con muốn sinh nó ra, nhưng... Hình như con không thể làm như thế..."

Sau khi Lăng Tiêu đưa Vương Vận Thi về liền trực tiếp trở về Lăng Phủ.

Trên đường đi, Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại tới hỏi: “Tiêu Nhi, con cảm thấy Vương Vận Thi thế nào?"

Lăng Tiêu nói: “Cũng không tệ lắm."

"Vậy thì hẹn hò cho tốt, ba đã điều tra lịch sử tình cảm của Vương Vận Thi, là một người phụ nữ biết giữa mình trong sạch, đám bạn bè bên cạnh cũng sạch sẽ đơn giản."

"Được, con sẽ hẹn hò vui vẻ với cô ấy."

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lăng Tiêu liền trầm xuống.

Rất nhanh Phùng Việt đã nhận được điện thoại của Lăng Tiêu: “Chuyện tôi bảo anh làm đã hoàn thành chưa?"

Phùng Việt nặng nề nói: “Nhị Gia quá cẩn thận, muốn xếp người vào trong thời gian ngắn là không thể, nhưng tôi có một ứng cử viên không tệ, tính cách rất nhanh nhạy, nhưng lại hơi tham lam."

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Người tham mới có can đảm, nghĩ cách giải quyết người đó, tiền không thành vấn đề."

Giọng điệu của Phùng Việt lập tức thay đổi: “Có câu nói này của Boss sẽ dễ làm hơn nhiều."

Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Tôi muốn biết trừ Hà Song ra còn có người nào đang làm việc cho ba tôi."

Phùng Việt nói: “Giao cho tôi đi, rất nhanh sẽ có kết quả."

Phùng Việt làm việc rất hiệu suất, Lăng Tiêu sắp đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh ta, lượng tin tức rất lớn.

"Trừ Hà Song ra còn có một người tên là Hà Vinh, tôi tìm hiểu một chút thì có phát hiện trọng đại. Hà Vinh là con trai của Hà Trọng, mà Hà Trọng và Hà Song là anh em ruột."



Hà Trọng là thủ hạ ngày xưa của Lăng Hoa Thanh, còn từng làm việc cho Lăng Tiêu một thời gian, về sau Thịnh Xán xảy ra tai nạn xe thì Lăng Tiêu mới cho Hà Trọng về hưu, còn cho ông ta một số tiền hưu không nhỏ.

Không nghĩ tới Hà Trọng lại nhảy qua hắn mà để Hà Vinh đi theo Lăng Hoa Thanh.

Còn chuyện Hà Song và Hà Trọng là anh em thì Lăng Tiêu đã sớm biết.

Phùng Việt lại nói: “Tai mắt mới của chúng tôi còn tiết lộ một chuyện, người hầu bên cạnh phu nhân đã mất tích."

Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến nữ hầu lén ngăn hắn lại rồi nói An Lan bị Lăng Hoa Thanh giam cầm, hắn lập tức ngồi thẳng dậy: “Chuyện khi nào?"

Phùng Việt nói: “Chính là hôm qua, hôm qua sau khi chúng ta đi về thì Nhị Gia đã cho người tra xét toàn bộ biệt thự, hình như có người dùng độc trong biệt thự."

"An Lan đâu?"

"Phu nhân không có việc gì, chỉ bị giam trong phòng không thể đi ra, Nhị Gia còn bảo phòng bếp nhét không ít thuốc bổ cho phu nhân điều dưỡng sức khỏe, nói là... Nói là..."

Lăng Tiêu: “Nói."

Phùng Việt cắn răng một cái: “Nói là muốn sinh thêm cho Boss đứa em."

Muốn mạng thật, Boss đã hai mươi mấy tuổi mà Lăng Hoa Thanh già còn muốn có con, không sợ bên ngoài cười chê.

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh: Ba, đây là đường lui ba để lại cho mình sao?

"Boss, Boss?"

"Điều tra rõ ràng thân phận của nữ hầu mất tích kia, cả hướng đi của bà ta nữa."

Lăng Tiêu tạm dừng rồi lại nói: “Mặt khác, bảo người kia nghĩ cách để An Lan và tôi nói chuyện."

Hắn có rất nhiều chuyện muốn chính miệng hỏi bà.

Có nhiều thứ đã khắc vào trong đầu Lăng Tiêu từ lúc còn rất nhỏ, muốn quên cũng không quên được.

Lăng Tiêu không có tình cảm gì với An Lan, chỉ biết bà không phải một người phụ nữ tốt, cũng không phải một người mẹ xứng chức.

Bà thường xuyên tự giam mình trong phòng thời gian rất dài, dù đi ra cũng chẳng quan tâm đứa con trai này.

Những năm qua Lăng Tiêu chưa bao giờ suy nghĩ đến nguyên nhân trong đó.

Mãi đến khi Tích nhi xuất hiện, thân phận của An Niên được bà nội chứng thực, những chuyện này khác suy nghĩ của hắn quá nhiều khiến hắn không thể không hoài nghi năm đó có phải An Lan có nỗi khổ riêng gì hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.