Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại rồi từ từ cúi đầu xuống.

Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, đôi mắt còn ứa lệ lập loè tỏa sáng nhìn cô rồi kêu thêm một tiếng: “Hoàn Hoàn."

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy âm thanh này là nốt nhạc đẹp nhất thế gian này.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không nhúc nhích, Lăng Thiên Vũ rất mất mát: Có phải Hoàn Hoàn không thích cậu không?

Nhưng một giây sau, Lăng Thiên Vũ đã được Thịnh Hoàn Hoàn ôm vào trong ngực, còn hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Mặt Lăng Thiên Vũ đỏ bừng lên, có vẻ hơi xấu hổ.

Thì ra Hoàn Hoàn thích cậu gọi như thế, xem ra sau này phải gọi nhiều hơn mới được...

Một bên khác, Lăng Tiêu lập tức đẩy Lâm Chi Vũ ra, cũng bước qua một bên kéo dài khoảng cách với cô ta: “Tôi không sao."

Vẻ mặt Lâm Chi Vũ cứng đờ, sau đó giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi em quá lo lắng nên mất khống chế."

Lăng Tiêu dời ánh mắt về hướng Lăng Thiên Vũ: “Cô đi xem Thiên Vũ đi!"

Lâm Chi Vũ gật đầu: “Được."

Lúc này cô ta liền thấy cảnh Lăng Thiên Vũ tránh khỏi vòng tay Lam Nhan.

Lâm Chi Vũ nghĩ Lăng Thiên Vũ sẽ chạy về hướng mình, không ngờ lại nhào đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn rồi vươn hai tay ôm lấy chân cô, mong đợi mà cẩn thận hô một tiếng: “Hoàn Hoàn."

Thời khắc này, trong lòng Lâm Chi Vũ đặc biệt khó chịu.

Cô ta đứng ở đó mà Lăng Thiên Vũ lại chạy về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn liên tục hôn Lăng Thiên Vũ mấy cái thì trong lòng hơi ghen ghét, cô thích Thiên Vũ như vậy sao?

"Lăng Gia, đừng nhìn, xử lý vết thương quan trọng hơn." Đường Dật xách hộp y tế đi đến trước mặt Lăng Tiêu mà trêu chọc.

Vệ sĩ đưa một cái ghế đến chỗ Lăng Tiêu.

"Chỉ bị thương ngoài da thôi, qua mấy ngày là khỏi."

Đường Dật kiểm tra vết thương của Lăng Tiêu rồi hững hờ nói: “Không ngờ anh lại mời Thịnh Hoàn Hoàn đến, để ba người phụ nữ ở chung một chỗ, anh không sợ họ đánh nhau?"

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc Đường Dật: “Anh nói thật nhiều."

Đường Dật cười cười, lúc xử lý vết thương cho hắn mà ánh mắt thỉnh thoảng cứ đảo qua Thịnh Hoàn Hoàn vài lần: “Chậc, vợ cũ của anh thật là càng nhìn càng đẹp mắt, khó trách nhiều người thích cô ấy như vậy."

Lăng Tiêu sầm mặt lại: “Nhìn nữa móc mắt anh xuống."



Hắn dừng một chút rồi lại lầm bầm nói: “Những người kia thích cô ấy không chỉ vì xinh đẹp."

Đường Dật rất muốn cười, nhưng lại không dám.

Thật muốn chụp lại dáng vẻ này của Lăng Gia để Diệp Sâm nhìn xem.

Lúc này người có sắc mặt khó coi nhất chính là Lam Nhan.

Lựa chọn của Lăng Thiên Vũ không khác gì vả mặt cô ta trước mặt mọi người, cô ta mới là mẹ của cậu, nhưng trong mắt cậu chỉ có người ngoài là Thịnh Hoàn Hoàn.

Lam Nhan không cam tâm nên đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cố nén không vui trong lòng mà cười với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, mẹ rất nhớ con, để mẹ ôm con một cái được không?"

Nhưng Lăng Thiên Vũ chỉ thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mắt, giống như không quen biết cô ta.

Nụ cười của Lam Nhan càng ngày càng gượng gạo: “Thiên Vũ, đến chỗ mẹ này, mẹ mua cho con rất nhiều đồ chơi và món ăn ngon."

Lăng Thiên Vũ lạnh lùng nói một câu: “Tôi không cần."

Lăng Thiên Vũ không có quá nhiều tình cảm đối với Lam Nhan, từ khi cậu ra đời đã không được bú một ngụm sữa của Lam Nhan, là bảo mẫu và An Niên nuôi cậu lớn lên.

Trong lòng Lăng Thiên Vũ có tình yêu dành cho An Niên, bởi vì cậu ta đã từng cho Lăng Thiên Vũ tình thương của ba.

Nhưng trong trí nhớ của Lăng Thiên Vũ, Lam Nhan chưa bao giờ ôm cậu, mỗi lần gặp mặt cứ như người xa lạ.

Trong mấy tháng Lăng Thiên Vũ bị An Niên bạo hành, Lam Nhan vẫn mặc kệ không hỏi đến cậu.

Có lần Lam Nhan cãi nhau với An Niên nên bị An Niên đánh hai bạt tai, đêm đó cô ta trút hết lửa giận đó lên người cậu.

Sau lần đó, Lam Nhan không vừa lòng khó chịu cái gì cũng lôi Lăng Thiên Vũ ra trút giận.

Trong lòng Lăng Thiên Vũ, hình tượng của Lam Nhan chính là một bà phù thuỷ ác độc.

Lam Nhan thấy Lăng Thiên Vũ mềm không được cứng không xong thì bắt đầu dùng đạo đức bắt cóc: “Thiên Vũ, mẹ là mẹ của con, con do mẹ vất vả mang thai mười tháng sinh ra, chẳng lẽ để mẹ ôm một cái mà con cũng không chịu sao?"

Nói xong, hốc mắt Lam Nhan đỏ lên.

Thịnh Hoàn Hoàn từng nhìn thấy bức họa kia của Lăng Thiên Vũ, cô biết nguyên nhân Lăng Thiên Vũ không thích Lam Nhan nên chẳng thương hại gì Lam Nhan nổi: “Lam Tiểu thư, nếu Thiên Vũ không muốn để cô ôm thì xin cô tôn trọng nó."

Mặt Lam Nhan lập tức trầm xuống: “Cô im đi, mẹ con chúng tôi nói chuyện, cô có tư cách gì xen vào?"

Lúc này Lâm Chi Vũ cũng đi tới: “Thịnh tiểu thư, dù sao Lam Tiểu thư cũng là mẹ ruột của Thiên Vũ, cô không nói nói ra những lời này."

Nói xong, cô ta vươn tay về hướng Lăng Thiên Vũ.



Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một chút rồi mới đưa tay về hướng Lâm Chi Vũ.

Lâm Chi Vũ hài lòng nhếch miệng rồi lại nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi biết Thiên Vũ rất đáng yêu, nhưng cô không thể chiếm nó làm của mình, dù sao cô cũng không phải mẹ nó, cũng không có quan hệ máu mủ gì với nó cả."

Lam Nhan đứng một bên phụ họa: “Nói không sai, đừng tưởng rằng Thiên Vũ thích cô thì cô không phải người ngoài, con tôi sinh ra thì dựa vào cái gì tôi không được ôm?"

Đường Dật nhìn tình cảnh của Thịnh Hoàn Hoàn mà kinh hồn bạt vía, lại nhìn vị đại gia đang bình thản ung dung ngồi trên ghế.

"Họ đàn áp Thịnh Hoàn Hoàn như thế, Lăng Gia, anh nhìn được sao?"

Lăng Tiêu không dao động mà mở miệng: “Không phải cô ấy còn có Thiên Vũ sao?"

Lăng Tiêu tương đối tự tin với sức chiến đấu của Lăng Thiên Vũ!

Đường Dật muốn nói "Anh mù à?", không nhìn thấy Lăng Thiên Vũ còn đang trong lòng Lâm Chi Vũ sao, nói lời này không ê mặt à?

Không nghĩ tới ngay sau đó đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đòi thoát khỏi Lâm Chi Vũ.

Mặc dù Lăng Thiên Vũ còn nhỏ, nhưng cậu không ngốc, nhìn thấy Lâm Chi Vũ giúp đỡ Lam Nhan nhằm vào Thịnh Hoàn Hoàn thì khuôn mặt nhỏ của cậu lập tức lạnh xuống: “Thả con xuống."

"Thiên Vũ, con. . ."

"Thả con xuống." Lăng Thiên Vũ lặp lại một lần.

Lăng Tiêu đang nhìn cách đó không xa, Lâm Chi Vũ đành phải buông Lăng Thiên Vũ xuống.

Lăng Thiên Vũ lập tức đi đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn.

Mặc dù Lăng Thiên Vũ không nói nhiều, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết cậu đang dùng hành động để nói là cậu đứng về phía cô.

Lựa chọn của Lăng Thiên Vũ làm tim Lâm Chi Vũ đau nhói.

Chẳng lẽ mấy tháng ân tình của cô ta đối với cậu còn không bằng ba tháng ở chung với Thịnh Hoàn Hoàn?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Nhan: “Lam Tiểu thư, vì sao Thiên Vũ không muốn cô ôm, vấn đề này cô nên tự xét lại, có một số vết thương sẽ không lành lại, cô muốn bù đắp thì xin dùng thành ý và chân tình."

"Đây là chuyện của hai mẹ con chúng tôi, còn chưa tới phiên cô chỏ mũi vào."

Sắc mặt Lam Nhan lập tức trắng bệch, chẳng lẽ Thiên Vũ đã nói cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi?

Lúc này Lăng Tiêu đã xử lý xong vết thương và cũng đã xem xong kịch nên đứng lên, sải đôi chân thon dài đi con h ba người, giọng nói lạnh lùng mang theo sự cường thế không cho phép nghi ngờ.

"Là tôi cho cô ấy cái quyền này, cô có ý kiến gì không?"

Câu nói này của Lăng Tiêu làm cả ba người phụ nữ đều biến sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.