Chương trước
Chương sau
Chu Tín trầm mặc một lát rồi mới nặng nề gật đầu: “Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi sẽ làm chủ thay mọi người một lần..."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của bọn người Chu Tín và Dương Lập trong video, môi đỏ khẽ mở nói với cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, tôi hoài nghi tủ sắt của công ty chúng tôi bị hai người này trộm đi, tôi xin cảnh sát đến nhà họ điều tra."

Cảnh sát lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thịnh tổng, không có chứng cứ và lệnh xét nhà thì chúng tôi không thể xông tới nhà dân được."

Thịnh Hoàn Hoàn rút một trang giấy từ túi công văn ra rồi đưa cho cảnh sát: “Tôi đã chuẩn bị trước cho các vị."

Đó là một lệnh xét nhà đã đóng con dấu.

Cảnh sát ngẩn người, nghĩ thầm người phụ nữ này không đơn giản, trên mặt lại hết sức nghiêm túc: “Xin để tôi gọi điện thoại xác định lại."

Một lát sau, mấy cảnh sát đã hùng hùng hổ hổ rời khỏi văn phòng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía quản lý bảo an đứng một bên, khóe miệng nhếch lên: “Cảm ơn quản lý Lý vất vả diễn tuồng này với tôi."

Quản lý Lý cả đêm không ngủ lại bất ngờ vì được cảm ơn: “Là tôi nên cảm ơn Thịnh tổng mới đúng, nếu không phải Thịnh tổng nhìn rõ mọi việc, đoán được có người nhắm vào tủ sắt, bảo tôi phòng bị trước thì tôi cũng không nổi chuyện này."

"Ông cẩn trọng đi theo ba tôi nhiều năm nay chưa từng xảy ra sai lầm gì, tôi sẽ không để người ta cướp đi công việc của ông, buộc ông nghỉ hưu sớm."

"Cảm ơn Thịnh tổng." Quản lý Lý rất cảm kích.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi bước từng bước một về hướng phòng hội nghị.

Tiếp theo chính là chiến trường của cô!

Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì các cao tầng đã coi Chu Tín là người dẫn đầu, ai cũng không che giấu bất mãn trong lòng đối với Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn và Quản lý Lý vừa ngồi xuống thì Dương Lập đã không kịp chờ đợi lấy Quản lý Lý ra khai đao: “Quản lý Lý, cảnh sát có nói khi nào tìm về được tủ sắt hay không?"

Quản lý Lý lắc đầu: “Mặc dù cảnh sát chưa nói, nhưng tôi tin bọn họ nhất định có thể tìm về được."

Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Tôi tin năng lực của cảnh sát Hải Thành, cho họ thời gian mấy ngày thì nhất định có thể tìm ra kẻ trộm tủ sắt kia."

Dương Lập khịt mũi coi thường: “Thịnh tổng cũng chuẩn bị dùng những lời này để lấp liếm phía Đường Thị sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Phía Đường Thị tôi sẽ có cách xử lý."



Hứa Phi phòng PR hỏi: “Nếu không tìm về được thì sao? Chuyện này đã truyền ra ngoài rồi, sinh ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng với công ty chúng ta, sáng sớm phòng của chúng tôi sắp bị điện thoại của các phóng viên gọi nổ."

Bởi vì việc này, Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh Thế bị đưa lên hotsearch, đám cư dân mạng nhao nhao bình luận: Mới ngủ một giấc mà Thịnh Hoàn Hoàn sắp tiêu đời rồi sao?

Cao Tễ lại nói lời nghiêm khắc tàn khốc: “Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều, lấy năng lực của cô căn bản không xử lý được, tôi đề nghị để Chu tổng giám giải quyết cục diện rối rắm dùm cô."

Dương Lập được hời mà còn khoe mẽ: “Cũng chỉ có Chu tổng giám có năng lực giảm thiểu tổn hại của chuyện này đối với Thịnh Thế xuống nhỏ nhất."

Phương Tử Hiên phòng dự án lạnh lùng chế giễu: “Đúng vậy, cứ giao chuyện này cho Chu tổng giám xử lý đi, Thịnh tổng không cần lo, không phải cúp Hoa Đào mời cô đi dự thi sao, cô cứ yên tâm đi đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn không chút cảm xúc mà nhìn những người này, nếu không phải cô dứt khoát thẳng tay biến bị động thành chủ động thì hôm nay cô đã bị họ truất quyền thật rồi.

Đường đường là tổng giám đốc Thịnh Thế mà lại biến thành bình hoa di động.

Còn hại công ty tổn thất một món tài sản kếch xù.

Dù sao cảnh sát cũng không đến nhanh như vậy, cô có thể chơi đùa với bọn họ một lát.

Thịnh Hoàn Hoàn ung dung nhìn về phía Chu Tín: “Vậy Chu tổng giám có cách nào cứu vãn?"

Chu Tín nói: “Đương nhiên là có cách, nếu thật sự không tìm tủ sắt về được thì tôi sẽ mang tiền bồi thường đích thân đến Đường Thị thỉnh tội, chuyện còn lại phải nhờ mọi người phối hợp."

Dương Lập tỏ ý: “Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức phối hợp, không cản trở công ty."

Lúc nói chuyện, họ nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn như ám chỉ điều gì.

Các cao tầng khác cũng oán trách trừng Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên nói: “Nếu các người đã có cách giải quyết thì tôi cũng yên tâm. Tiếp theo chúng ta tâm sự xem là ai xông vào công ty trộm tủ sắt của chúng ta."

Phòng họp yên tĩnh mấy giây, Dương Lập mới dẫn đầu mở miệng: “Cảnh sát còn tra không được thì làm sao chúng tôi biết."

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi bảo các người đoán, cứ to gan mà đoán, ai cảm thấy hứng thú với dự án Đường Thị này, ai không muốn để dự án này thành công nhất."

Cao Tễ nói rõ: “Làm sao dám đoán chuyện này chứ."



Thẩm An Nhiên phòng RD lại nói: “Tôi cảm thấy rất có thể là công ty đối thủ của chúng ta, ví dụ như..."

Thẩm An Nhiên liên tục nói ra mấy công ty: “Lúc trước lúc cạnh tranh, những công ty này nhất quyết muốn có được dự án này, sau khi chúng ta thất bại thì rất có thể dự án này sẽ rơi vào tay họ."

Các cao tầng khác đều cảm thấy rất có lý, là đối thủ của công ty làm.

Nhưng quản lý tài vụ Thẩm Nam lại nói: “Vì sao nhất định là đối thủ của công ty, cũng có thể là người trong nội bộ công ty chúng ta."

Câu nói này lập tức làm dâng lên ngàn cơn sóng lớn.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tán đồng gật đầu: “Tôi cảm thấy Thẩm Nam nói rất có lý, vì sao nhất định là đối thủ của công ty, chẳng lẽ công ty chúng ta không có người không muốn dự án Đường Thị được tiến hành thuận lợi?"

"Thịnh tổng có ý gì?"

"Cô đang hoài nghi chúng tôi sao?"

Các cao tầng nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy thì lập tức tức giận, thì ra tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại mắng từng người là vì hoài nghi kẻ trộm nằm trong số bọn họ!

Lúc này tổng giám thiết kế Lý Nhị nói: “Mọi người đừng tức giận, Thịnh tổng chỉ suy đoán thôi, so với nói mấy lời vô dụng ở đây thì không bằng mọi người suy nghĩ kỹ xem trong số những người ngồi đây, ai không muốn dự án thành công nhất?"

Cô ấy đột nhiên ngừng lại: “Hoặc có thể nói là ai không muốn để Thịnh tổng thành công nhất."

Thịnh Hoàn Hoàn tán thưởng nhìn Lý Nhị, mặc dù cô ấy không biết cái bẫy của bọn họ, nhưng chỉ dựa vào những lời vừa rồi đã đoán ra tâm tư của cô thì đúng là người thông minh.

Trong những người đang ngồi, ai không muốn Thịnh Hoàn Hoàn thành công nhất?

Các vị cao tầng không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Lập, và... Chu Tín.

Người ở đây không phải ngu, ngược lại họ đều là tinh anh.

Có thể thấy được dã tâm của Chu Tín rất rõ ràng, mà Dương Lập và Cao Tễ chỉ là hai con chó nghe lời dưới tay ông ta mà thôi.

Đám người ngẫm nghĩ rồi lập tức hiểu ra, ngay từ lúc bắt đầu hội nghị thì Dương Lập và Cao Tễ đã cố ý kích động họ, khiến họ bất mãn với Thịnh Hoàn Hoàn, dùng mọi cách truất quyền cô để đưa thực quyền vào tay Chu Tín.

Dương Lập thấy các cao tầng nhìn mình thì trong lòng 'Lộp bộp' một tiếng, lập tức thẹn quá hoá giận: “Các người nhìn tôi làm gì, dự án Đường Thị thất bại có lợi gì với tôi?"

Trong lòng Dương Lập cực kỳ bất an, vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại bình tĩnh như vậy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.