Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm mu bàn tay đầy mụn nước của mình, không đau không ngứa nhíu mày: “Vết thương nhỏ thôi, không cần để ý đến nó, qua mấy ngày là lành."

Không cần để ý đến nó?

Nghe thấy câu này, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm xuống: “Tôi thấy anh không muốn cái tay này nữa."

Thân thể tóc da là của cha mẹ, vì sao hắn không biết yêu quý thân thể của mình, cái này còn gọi vết thương nhỏ sao?

Lăng Tiêu không nói lời nào mà nhặt găng tay lên muốn đeo vào, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhìn không được mà giật lấy găng tay đi: “Cái găng tay da này kín gió, anh che vết thương là tính đợi nó nhiễm trùng sao?"

Người đàn ông này có chút thường thức nào không vậy?

Thật không muốn cái tay này nữa sao?

"Xấu." Lăng Tiêu cao lãnh lầm bầm một tiếng.

"Nếu biết khó coi thì phải xử lý vết thương cho đàng hoàng, chờ để lại sẹo thì làm sao xoá được."

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nói lý với Lăng Tiêu một trận, không phải cô đau lòng Lăng Tiêu, cô chỉ tiếc bàn tay xinh đẹp kia thôi, nếu để lại sẹo thì quá đáng tiếc!

Cô vừa lầm bầm vừa tìm hộp y tế tới, chỉ vào giường bảo Lăng Tiêu đi sang ngồi: “Đến đó ngồi, chỗ tôi có thuốc trị phỏng giúp anh xử lý trước."

Lăng Tiêu nghiêm túc nghe Thịnh Hoàn Hoàn mắng, không nói một lời đi đến bên giường rồi ngồi xuống, trông có vẻ rất... Ngoan?

Thuốc của Thịnh Hoàn Hoàn là Thịnh Tư Nguyên mang tới, cô chưa bao giờ dùng qua cũng không biết hiệu quả thế nào, cho nên cô vừa lấy nước khử trùng và băng gạc vừa nói với Lăng Tiêu: “Ngày mai anh đi bệnh viện, phải chích thuốc với uống thuốc, đừng để vết thương nhiễm trùng."

"Ừm." Lăng Tiêu trầm thấp đáp lại một tiếng.

Nếu lúc này Phùng Việt có ở đây thì cằm nhất định sẽ rơi xuống.

Cả ngày anh ta cầu ông bà nội mà Boss có thèm để ý đến đâu? Vì sao Thịnh Hoàn Hoàn vừa mắng một tiếng thì hắn đã ngoan như con cừu non thế này?

"Giơ tay lên." Sau khi sắp xếp xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào tay trái của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nâng tay trái lên, mụn nước trên mu bàn tay làm Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: Một, hai, ba, bốn, năm.

Tận năm cái mụn nước, nhỏ thì cỡ hạt đậu xanh, lớn thì to đến ngón cái lớn của cô, chúng phình lên như vừa chạm đã vỡ mất.

Làn da bên cạnh mụn nước đều sưng đỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đâm vỡ mấy cái mụn nước rồi nhẹ nhàng lau khô, mở thuốc ra thoa một lớp hơi mỏng lên vết thương.

Cảm giác mát mẻ truyền đến từ mu bàn tay làm lông mày Lăng Tiêu giãn ra, ánh mắt nhìn vào vào người phụ nữ đang cúi mặt băng bó vết thương cho mình, khóe miệng lén giật giật nhếch lên như đạt được âm mưu.

Thịnh Hoàn Hoàn thuần thục băng bó cho Lăng Tiêu rồi ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang thản nhiên nhìn chằm chằm loại thuốc trên tay cô mà hỏi: “Cái này là thuốc gì, thật dễ chịu."



Thịnh Hoàn Hoàn hào phóng đưa cả hộp cao cho hắn: “Mang về đi, sáng, trưa, chiều tối bôi một chút, thuốc ông ngoại của tôi làm có hiệu quả tốt hơn mấy loại thuốc đại trà bán ngoài tiệm thuốc đấy."

Lăng Tiêu không nhận, hắn đột nhiên để tay lên ngực rồi tháo từng cái từng cái nút áo sơ mi ra.

"Anh làm gì đó?" Nhìn động tác đột ngột của hắn, tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nâng cao.

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nằm xuống giường cô: “Giúp tôi xem vết thương sau lưng."

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu sai hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng rồi cúi người vén áo sơmi của Lăng Tiêu lên, vết roi sau lưng hắn xuất hiện trước mắt cô.

Mặc dù không máu thịt be bét như đêm đó, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương đã sưng đỏ cả lên.

"Anh không đi bệnh viện sao?"

"Không có thời gian."

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.

Xem ra người đàn ông này thật không biết yêu quý thân thể của mình, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?

Thuốc của Thịnh Tư Nguyên có công hiệu giảm nhiệt giảm sưng, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn khử trùng cho hắn thì bôi một lớp thuốc lên vết thương của hắn.

Lăng Tiêu nằm trên giường của Thịnh Hoàn Hoàn, ngửi mùi hương của cô mà thoải mái nhắm nghiền hai mắt, đã thật lâu hắn không thả lỏng như thế.

Nhìn vết roi trên lưng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Những vết thương này là sao vậy?"

Giọng Lăng Tiêu mang theo vài phần lười biếng, lời ít mà ý nhiều: “Gia pháp."

Gia pháp...

"Phạm sai cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp.

Lăng Tiêu nhẹ như mây gió mà trả lời: “Lật lọng, huỷ hôn ước với Lâm Chi Vũ."

Bàn tay nhỏ đặt trên lưng hắn đột nhiên cứng đờ.

Lăng Tiêu nói tiếp: “Lâm Chi Vũ là ân nhân của Thiên Vũ, lúc tôi đến nước M đón Thiên Vũ đã từng gặp cô ta một lần."

Chỉ gặp một lần?

Vậy người bạn gái trước trông rất giống cô, làm hắn nhớ mãi không quên là ai?

Không phải là hắn bịa đặt, thật ra là không có người này?

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta chính là người bạn gái cũ làm anh nhớ mãi không quên chứ."



Lăng Tiêu nhíu mày lại, hiển nhiên đã sớm quên chuyện mình từng nói, hắn nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không có bạn gái cũ, chỉ có vợ cũ."

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Lăng Tiêu rất hài lòng phản ứng của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục bôi thuốc lên lưng hắn: “Tay thì sao?"

Lăng Tiêu lại nhắm hai mắt lại, hời hợt: “Trà vừa pha xong, tạt lên."

Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại: “Bị phỏng ở biệt thự lưng chừng núi?"

Kỳ thật cô muốn hỏi là chén nước trà đó có phải là Lăng Hoa Thanh tạt không.

Lăng Tiêu lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi thay đổi chủ đề: “Đường Nguyên Minh nấu ăn thế nào?"

Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, thái độ của Lăng Tiêu chứng minh suy đoán của cô, nhất định là hắn phát sinh tranh chấp với Lăng Hoa Thanh ở biệt thự lưng chừng núi nên mới bị phỏng như vậy.

"Cũng không tệ lắm." Thịnh Hoàn Hoàn không yên lòng trả lời.

Lăng Tiêu là con của ông ta, sao Lăng Hoa Thanh lại ra tay được?

Câu "Cũng không tệ lắm" này của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu lại mở mắt ra, lặp lại câu nói này của cô lần nữa: “Cũng không tệ lắm?"

Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, nhớ tới mấy tấm ảnh Lăng lão thái thái gửi cho mình thì ánh mắt lại nhìn xuống tay Lăng Tiêu: Tay hắn đã phỏng thành như vậy mà ban đêm còn xuống bếp, thật là không biết sống chết.

"Anh nên trở về đi."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói về Đường Nguyên Minh với Lăng Tiêu nên cất đồ rồi đứng lên.

Cô còn chưa diễn xong vở kịch này, sau khi cất hộp y tế đi thì cầm điện thoại bước vào phòng tắm, đứng trong phòng tắm mắng hết người này đến người khác, thảm nhất đương nhiên là quản lý phòng an ninh.

Chu gia.

Chu Tín thu được video hội nghị Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình, lúc này đang nói chuyện điện thoại với Dương Lập.

Dương Lập rất đắc ý mà nói: “Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn như con ruồi mất đầu, bắt được ai là mắng, căn bản không còn bình tĩnh tỉnh táo nổi nữa, tôi thấy đêm nay cô ta sẽ mất ngủ."

Chu Tín cười nói: “Làm mất thứ quan trọng như vậy thì Đường Thị không có khả năng giao dự án này cho cô ta nữa, có lẽ sẽ bị kiện, buộc Thịnh Thế bồi thường một số tiền kếch xù, cô ta đương nhiên sốt ruột rồi."

Dương Lập kích động mà nói: “Tốt chờ mong ngày mai đến, hi vọng đến lúc đó đừng dọa khóc cô ta, ha ha!"

Chu Tín không quên căn dặn: “Giấu kỹ thứ đó đi, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào cả, chờ im ắng rồi lại tìm người để bán ra cái giá tốt."

Dương Lập nghe xong thì vội vàng nói: “Tổng giám yên tâm, đã giấu kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không có ai biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.