Chương trước
Chương sau
Lăng Kha cười to: “Ha ha, lần này phát tài rồi, rốt cuộc không cần đưa tay xin tiền tiêu vặt trong nhà nữa."

Hạ Tri Vi gửi cái icon trợn mắt: “Xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, đây chỉ là bắt đầu thôi, tin chắc về sau sẽ càng ngày càng tốt."

Nam Tầm bình tĩnh nhất: “Xem ra đã đến lúc mở chi nhánh."

Lăng Kha vội nịnh nọt: “Đi theo các thần tiên tỷ tỷ có thịt ăn..."

Nịnh hót!

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đang định trò chuyện hai câu thì Thịnh phu nhân đã gọi điện thoại đến: “Hoàn Hoàn con ở chỗ nào, không có gì thì về nhà sớm ăn cơm đi, ông ngoại và cả nhà cậu của con đều đến rồi, đang ở nhà chờ con đấy."

Chắc là chúc mừng cô đoạt giải quán quân.

"Con về ngay." Thịnh Hoàn Hoàn cầm di động đứng dậy đi ra ngoài, ra đến bên ngoài mới hỏi: “Anh Minh đâu?"

Đường Nguyên Minh đã nói đêm nay anh xuống bếp nên Thịnh Hoàn Hoàn đoán anh cũng có mặt, lúc đầu cô muốn nghe anh nói chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nếu cả nhà ông ngoại đã đến thì anh không thích hợp xuất hiện nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn không cho Đường Nguyên Minh cái anh muốn được nên không muốn dây dưa quá sâu với anh để tránh tạo thành hiểu lầm.

Tâm tình của Thịnh phu nhân rất tốt, giọng nói mang theo ý cười: “A Minh đang phụ mẹ đây, con mau trở về đi!"

Nói xong Thịnh phu nhân liền cúp máy.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, xem ra đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với mẹ rồi!

Thịnh phu nhân còn không biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám nói cho bà biết.

Thịnh phu nhân còn tràn đầy chờ mong Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể của mình, dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn, anh rất tốt với Hoàn Hoàn mà còn biết chiều lòng người và cực kỳ săn sóc chu đáo, tốt hơn Lăng Tiêu gấp trăm lần.

Nếu để Thịnh phu nhân chọn thì bà nhất định sẽ chọn Đường Nguyên Minh.

Bà hài lòng với Đường Nguyên Minh về mọi mặt, còn Lăng Tiêu thì trái ngược.

Chỉ nói đến chuyện nấu cơm thôi, Lăng Tiêu sẽ không vào bếp giúp bà.

Có người chồng không vào bếp đã làm Thịnh phu nhân rất đáng tiếc, cũng không thể lại tìm một đứa con rể như vậy được.

Theo Thịnh phu nhân thấy thì đàn ông không vào bếp vĩnh viễn không biết thông cảm cho sự vất vả ở nhà của phụ nữ.



Cho nên từ nhỏ Thịnh phu nhân đã dạy Thịnh Hoàn Hoàn, lấy chồng nhất định phải gả cho người biết làm ăn, đàn ông chu đáo như vậy mới biết cách sinh sống.

Điều này cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt có thiện cảm với đàn ông biết làm cơm.

Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi trở về Thịnh Gia, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt, khác với vẻ lạnh lẽo trước đó rất nhiều.

"Chị họ, chị trở về rồi." Em họ là Thịnh Chính Dương lập tức phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nhanh chóng chạy về hướng cô với vẻ mặt đầy kích động, trong giọng nói cũng mang theo sùng bái: “Mau ký tên cho em đi, với chụp tấm hình nữa, em đã nói với bạn trong lớp chị là chị họ của em, họ còn nghĩ em khoác lác."

Dù sao chỉ là học sinh cấp ba, hiện tại Thịnh Chính Dương coi Thịnh Hoàn Hoàn là thần tượng nên hận không thể viết hết lên mặt, cực kỳ bội phục người chị họ này.

Thịnh Đình Đình mặc toàn hàng hiệu nói với giọng điệu chanh chua: “Không phải chỉ là một trong hai quán quân thôi sao, nếu không phải Kim Thần giẫm phanh thì chị ta chỉ có thể là á quân, Thịnh Chính Dương, em có cần kích động như vậy không?"

"Vậy chị đi lấy giải á quân cho em xem thử đi." Thịnh Chính Dương lập tức đáp trả Thịnh Đình Đình một câu, sau đó thấp giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị ấy chỉ đố kị thôi, đừng để ý tới."

Thịnh Hoàn Hoàn không so đo với Thịnh Đình Đình, chỉ cười cười với Thịnh Chính Dương: “Ký ở đâu?"

Thịnh Chính Dương đã chuẩn bị sẵn nên lập tức đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây bút mực màu đỏ rồi trực tiếp kéo góc áo ra: “Cứ ký ở đây đi chị."

Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ước nguyện của cậu, còn chụp mấy bức ảnh chung với cậu.

"Khụ khụ!" Thịnh Tư Nguyên đi qua trước mặt họ rồi ho nhẹ hai tiếng, hạch đào trong tay cứ vang lên "Lách cách".

Thịnh Chính Dương ngẩng đầu: “Ông nội, ông cũng chụp chung đi!"

Sau đó cậu nói khẽ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông nội là fan của chị đó, ông rất kiêu ngạo."

"Lắm miệng." Thịnh Tư Nguyên vỗ đầu Thịnh Chính Dương một cái, nghiêm túc xuất hiện trong màn hình: “Nếu tụi cháu đều muốn thì ông đành chịu khó chụp hai tấm hình với tụi cháu!"

Ống kính "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên lộ ra hàm răng rõ ràng.

Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên giơ tay bày ra chữ V.

Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên bắn tim...

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thán: Bình thường nhìn ông ngoại rất uy nghiêm, thì ra tâm tính trẻ con như vậy!

Chụp chừng mười tấm hình thì Thịnh Tư Nguyên mới dừng lại, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, trước khi đi ra còn không quên dặn dò Thịnh Chính Dương: “Nhớ gửi qua điện thoại của ông, không được thiếu tấm nào đó."

Thịnh Chính Dương cười nói: “Dạ, ông nội."

Trừ chị em Thịnh Chính Dương ra thì vợ chồng Thịnh Giai Minh cũng tới.



Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước: “Cậu, mợ."

Mợ Hứa Hương Tuyết bày ra dáng vẻ trưởng bối, ăn nói chanh chua: “Mợ còn tưởng rằng cháu không nhìn thấy mọi người chứ!"

Bà ta còn ghi hận chuyện hai cửa hàng kia!

Thịnh Giai Minh thì cười nói: “Chúc mừng Hoàn Hoàn giành thưởng, nhà chúng ta chỉ có cháu là có tiền đồ nhất, đến đây, đây là món quà cậu tặng cho cháu, mở ra xem có thích hay không."

Nói xong, Thịnh Giai Minh đưa một cái hộp cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Hứa Hương Tuyết lập tức nhìn lom lom, Thịnh Giai Minh không nói cho bà ta biết ông mua quà cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"Cảm ơn cậu." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo.

Cô biết nhãn hiệu này, loại vòng tay đó có giá cả chừng tám chục ngàn.

Cô cầm lên rồi đeo nó vào cổ tay, nói với Thịnh Giai Minh: “Nhìn rất đẹp, cháu rất thích, cảm ơn cậu."

Cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn mảnh khảnh trắng nõn, mười ngón tay tinh tế nên đeo trang sức gì cũng rất đẹp mắt.

Thịnh Đình Đình lại chanh chua nói: “Ba thật hào phóng với chị họ, con còn chưa nhận được món quà nào hơn mười ngàn của ba, vừa ra tay đã tặng chị họ quà tám, chín chục ngàn, thật là khẳng khái, xem ra tiệm thuốc kiếm không ít tiền!"

"Đình Đình, con ăn nói cái gì vậy?" Thịnh Giai Minh bất mãn giọng điệu của Thịnh Đình Đình nên mắng cô ta một tiếng.

Ông mua cái vòng tay này cho Thịnh Hoàn Hoàn là cảm ơn mẹ con họ chăm sóc gia đình họ.

Thịnh Giai Âm mua một căn biệt thự ở Tây Thành nên họ vừa về nước đã có nhà ở, còn tìm cho họ hai cửa hàng ở khu vực không tệ, Thịnh Giai Minh đều ghi tạc những ân tình này trong lòng.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn giành thưởng, mà còn là giải cả nước, người làm cậu này đương nhiên phải tỏ ý.

"Ông hung hăng cái gì, bản thân làm ăn thua lỗ ở nước ngoài bao nhiêu tiền bộ không biết sao, vừa về đến đã vung tay quá trán, dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho ông tiêu xài."

Hứa Hương Tuyết đã quen làm chủ, Thịnh Giai Minh không nói với bà ta một tiếng đã mua vòng tay đắt như vậy cho Thịnh Hoàn Hoàn nên đương nhiên trong lòng bà ta không thoải mái.

Sau đó bà ta lại cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn à, tiệm thuốc vừa mở cửa làm ăn không được tốt, tiền của mọi người đều cầm đi nhập dược liệu, chỉ sợ cậu của cháu mua cái vòng tay này đã dùng hết tiền của mình, cháu phải nhớ kỹ cậu cháu tốt thế nào!"

Thịnh Giai Minh không vui răn dạy Hứa Hương Tuyết: “Bà nói chuyện này với Hoàn Hoàn làm gì."

"Không có gì đâu cậu." Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Thịnh Giai Minh rồi nhìn về phía Hứa Hương Tuyết và nói: “Yên tâm đi mợ, ai tốt với cháu trong lòng cháu biết rõ mà!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.