Chương trước
Chương sau
Lăng Hoa Thanh hỏi lại: “Sao lại đột nhiên hỏi đến bà ấy, không phải con luôn coi bà ấy không tồn tại sao?"

Sở dĩ Lăng Tiêu hỏi đến An Lan là vì nhớ tới lần trước có một nữ hầu nói An Lan bị Lăng Hoa Thanh nhốt lại.

Nếu là trước kia Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không hỏi tới.

Dù bị cầm tù thì thế nào, bà đáng đời mà.

Nhưng hiện tại Lăng Tiêu biết An Niên và Lăng Tích đều là con của Lăng Hoa Thanh, mà trong khoảng thời gian này Lăng Tiêu càng hiểu Lăng Hoa Thanh thì cán cân trong lòng cũng bất tri bất giác nghiêng về hướng An Lan.

Nhưng hắn không thể để Lăng Hoa Thanh biết những điều này.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Là bà nội muốn gặp bà ta."

Lăng Hoa Thanh không trả lời thẳng với Lăng Tiêu: “Nói cho bà nội con hai ngày nữa ba sẽ dẫn mẹ con trở về thăm."

Lăng Tiêu không hỏi nữa: “Được."

Lăng Hoa Thanh cười cười, dùng đũa kẹp chút đồ ăn Lăng Tiêu thích cho hắn: “Ăn cơm đi!"

Sau đó lại là trầm mặc lâu dài.

Sau khi ăn xong bữa cơm, hai ba con đều mang nổi lòng riêng nên không trò chuyện câu nào cả.

Thẳng đến ngồi lên bàn trà sau bữa ăn, Lăng Hoa Thanh đã bưng bình trà vừa pha xong đến trước mặt Lăng Tiêu rồi chậm rãi nói: “Hôm nay ba có xem cuộc đua quốc tế, con bé Thịnh Gia kia thật sự rất khác biệt, khó trách lại làm con điên đảo tâm hồn."

Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiêm mặt: “Ba, con rất tỉnh táo."

"Chớ khẩn trương, ba thay đổi chủ ý rồi, người phụ nữ ưu tú như thế chết thật sự rất đáng tiếc." Lăng Hoa Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan xen trước người rồi ôn hòa nói với Lăng Tiêu nói: “Nếu con đã thích nó như thế thì giữ lại đi, chọn ngày cưới Lâm Chi Vũ vào cửa."

Ý của ông ta là để Thịnh Hoàn Hoàn làm nhỏ.

Lập trường của Lăng Tiêu rất kiên định, vẫn là câu nói lần trước: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."

Vẻ dịu dàng trên mặt Lăng Hoa Thanh từ từ biến mất: “Con trai, ba đã lui một bước rồi."

Cho nên hắn nên thấy ổn thì dừng, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhưng thái độ của Lăng Tiêu lại không thay đổi chút nào: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ, con có thể chấp nhận yêu cầu khác của ba."

"Ba chỉ có yêu cầu này, ba sẽ không để Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà, để nó làm tình nhân của con đã là coi trọng nó rồi."

Môi Lăng Hoa Thanh run run mấy lần, ông ta đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chén trà trong tay hung tợn ném mạnh xuống trước mặt Lăng Tiêu.



"Phanh" một tiếng, chén trà nện xuống trước mặt Lăng Tiêu, nước trà nóng hổi và mảnh sứ vỡ văng tứ phía.

"Boss..." Phùng Việt kinh hô muốn tiến lên trước.

Lăng Tiêu đưa tay cản anh ta lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hoa Thanh ở đối diện rồi kiên định mà nói lại lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."

Lăng Hoa Thanh nhắm nghiền hai mắt, hít sâu mấy cái rồi mới mở ra lần nữa và nhìn vào mu bàn tay đỏ bừng của Lăng Tiêu, đè nén lửa giận mà mở miệng: “Nếu con thực sự không thích Lâm Chi Vũ thì chọn lựa một người từ các thế gia lớn rồi mau chóng thành hôn đi."

Lăng Hoa Thanh lại lui một bước.

Đối với ông ta, chỉ cần không phải Thịnh Hoàn Hoàn thì Lăng Tiêu muốn cưới ai cũng được.

Lăng Tiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được."

Từ khi đi ra biệt thự, trên mu bàn tay của Lăng Tiêu đã nổi lên mấy mụt nước và đỏ bừng cả lên.

Phùng Việt nhanh chóng lên xe: “Boss, tôi đưa anh đi bệnh viện."

Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, lạnh lùng mở miệng: “Không cần, nghĩ cách sắp xếp người của chúng ta vào biệt thự lưng chừng núi."

Ba, tại sao ba lại buộc con đối nghịch với mình?

Đây là chuyện Lăng Tiêu không muốn làm nhất, nhưng bây giờ hắn không thể không làm như vậy.

Phùng Việt giật mình: “Vâng."

Trên lầu biệt thự, Lăng Hoa Thanh đứng ở cửa sổ nhìn xe của Lăng Tiêu từ từ rời đi, đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo.

Con của ông ta thay đổi, vì một người phụ nữ mà không cần người ba này...

Sau khi xe của Lăng Tiêu biến mất, Lăng Hoa Thanh buông rèm cửa sổ xuống rồi nhìn vào tấm ảnh chụp chung trước bàn vi tính, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu Nhi, nếu con phản bội ba thì đừng trách ba nhẫn tâm."

Ông ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép Lăng Tiêu phản bội mình vì một người phụ nữ, thậm chí là đối nghịch với ông ta.

An Lan bị nhốt trong phòng đã gào đến khàn giọng.

Khi Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra thì trông thấy An Lan hai mắt sưng đỏ ngồi dưới đất, trên mặt tràn đầy tiều tụy.

Lúc trông thấy ông ta, An Lan đứng lên từ dưới đất, trên gương mặt tiều tụy kia mang đầy hận thù: “Thả Tu Nghi ra, nếu ông dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chết trước mặt ông."

Lăng Hoa Thanh không quan tâm An Lan thấy chết không sờn thế nào, chỉ lạnh lẽo bỏ lại một câu "Đi theo tôi" rồi xoay người rời đi.



An Lan vội vàng đuổi theo Lăng Hoa Thanh vào căn phòng giam giữ Thẩm Tu Nghi.

Thẩm Tu Nghi ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ già nua, giống như đột nhiên bị rút đi tất cả sinh lực, biến thành một bà già thoi thóp.

"Tu Nghi." An Lan lòng như đao cắt, lập tức chạy về hướng Thẩm Tu Nghi.

Lăng Hoa Thanh liếc nhìn ra hiệu cho đám vệ sĩ trong phòng, hai vệ sĩ lập tức ngăn An Lan lại rồi đưa bà đến ngồi trên một cái ghế.

Lăng Hoa Thanh đi đến trước mặt Thẩm Tu Nghi, khom người nhặt ấm trà trên mặt đất lên.

Trên hành lang có trải thảm, ấm trà rơi xuống đất không vỡ tan, nhưng trà trong đó còn lại không bao nhiêu.

Bên chân Thẩm Tu Nghi có một con chó con đã tắt thở.

Lăng Hoa Thanh đưa ấm trà cho vệ sĩ, vẫy tay gọi quản gia vào: “Điều tra rõ ràng chưa?"

"Tra rõ rồi thưa Nhị gia."

Quản gia bước nhanh lên trước, giao tài liệu trong tay cho Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh nhìn tài liệu trong tay, đáy mắt tràn ngập vẻ máu me giết chóc: “Hóa ra là em gái của Thẩm Tu Niên - Thẩm Tu Nghi, tôi còn tưởng là người của Thẩm gia đã chết hết rồi, không ngờ còn có cá lọt lưới, xem ra Hà Song làm việc không sạch sẽ."

Thẩm Tu Nghi như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lạnh lùng âm hiểm nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông giết cả nhà của tôi, ông không có kết cục tốt đâu."

Lăng Hoa Thanh không e dè mà cười lạnh: “Kết quả của tôi như thế nào thì không ai biết, nhưng kết quả của cô thì rất bi thảm."

Vừa dứt lời, vệ sĩ tiến lên vặn tay của Thẩm Tu Nghi một cái, bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của cô ấy.

"A..." Tiếng kêu thảm thiết đau đớn tràn ra từ miệng Thẩm Tu Nghi.

"Đừng đụng vào cô ấy, đừng đụng vào cô ấy..." An Lan liều mạng giãy dụa, khóc rống la lên: “Lăng Hoa Thanh, ông tha cho cô ấy đi, là tôi bảo cô ấy hạ độc trong trà, ông muốn giết thì cứ giết tôi này."

Lăng Hoa Thanh cắn chặt răng, hai bên mặt phình lên.

Ông ta đột nhiên quay người bóp lấy cổ An Lan, sắc mặt âm trầm khủng bố: “Có phải bà nghĩ tôi không nỡ giết bà không? Thẩm Tu Niên, An Niên, bà dám dùng tên của gian phu để đặt tên cho con tôi."

Tay Lăng Hoa Thanh càng bóp chặt, An Lan không thể thở nổi, ngạt thở đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bà không giãy dụa.

Càng giãy dụa thì Lăng Hoa Thanh sẽ càng làm thẳng tay.

An Lan đã không nhớ rõ mình suýt bị Lăng Hoa Thanh bóp chết bao nhiêu lần, đây là bài học kinh nghiệm rút ra từ rất nhiều lần.

"Muốn chết?" Quả nhiên, sức lực trên tay Lăng Hoa Thanh đã nới lỏng: “Tôi sẽ không để bà chết, nhưng con ả này không được may mắn như bà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.