Chương trước
Chương sau
Có lẽ cô nên hỏi hắn vì sao Lăng Hoa Thanh nhất định phải đẩy ba cô vào chỗ chết, rốt cuộc giữa họ có thù oán gì.

Không, bây giờ Lăng Hoa Thanh không chỉ muốn giết ba cô mà còn cả cô nữa!

"Lăng tổng, có chiếc xe đi theo phía sau chúng ta." Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng nói gì thì Phùng Việt ngồi ở ghế lái đột nhiên nói.

Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn ra sau xe, sau đó thản nhiên nói: “Không cần để ý đến hắn."

"Vâng." Phùng Việt tiếp tục lái xe.

"Nhắm vào anh hay là tôi?"

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất nhạy cảm, có chút gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ liên tưởng đến Lăng Hoa Thanh.

Lúc này xe rẽ qua một hướng rồi đậu lại ở bên ngoài nhà hàng.

Cửa xe được người ta mở ra từ bên ngoài, Lăng Tiêu hơi cúi đầu bước ra khỏi xe, phía Thịnh Hoàn Hoàn cũng có người mở cửa xe ra cho cô.

Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy chiếc xe vừa đi theo họ cũng ngừng lại, tài xế xuống xe trực tiếp đi về hướng Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lặng lẽ tới gần.

Tài xế đứng trước mặt Lăng Tiêu rồi khom người, vẻ mặt xử lý công việc chung không có chút cảm xúc nào: “Thiếu gia, Nhị gia mời cậu về phủ dùng cơm."

Nhị gia?

Quả nhiên là Lăng Hoa Thanh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn lạnh lẽo từ chối người tới: “Trở về nói với Nhị gia là tối nay tôi sẽ đi qua."

Nhưng tài xế kia lại không nhúc nhích: “Nhị gia mời cậu lập tức trở về."

Lăng Tiêu như không nghe được mà quay người bước vào nhà hàng.

Sắc mặt tài xế kia lạnh xuống, bất mãn nhìn lướt qua Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức quay người rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nặng nề đứng tại chỗ.

Cô nhớ tới ngày đi cùng Lăng Tiêu đến đón Lăng Hoa Thanh ra tù, cô thấy rõ sự kính trọng của Lăng Tiêu đối với Lăng Hoa Thanh, hắn rất thương người ba này.

Nhưng hiện tại hình như hắn và Lăng Hoa Thanh đã xảy ra mẫu thuẫn.

Vì sao chứ?

"Hoàn Hoàn, sao chỉ có một mình cô, ông chủ đâu?"

Mao Tuấn vừa xuống xe đã nhìn ra sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, nếu người trả tiền đi mất thì tiệc hải sản này còn ăn được không?

Nhìn thấy mọi người đều đến đông đủ, Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại rồi cười nói với Mao Tuấn và những đồng đội phía sau: “ Lăng Tiêu đã đi vào, tôi ở đây chờ mọi người."

"Đi nhanh lên đi, sắp chết đói rồi."

"Tiệc hải sản tôi đến rồi..."



Đám người lao vào nhà hàng.

Nhà hàng buffet này rất cấp cao, không có quá nhiều người nên bầu không khí cũng rất tốt. Bước vào là tính phí mà còn không hề rẻ, thủ phủ bao nên đương nhiên là chọn quý một chút.

Mọi người cảm thấy hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, không làm thịt Lăng Tiêu một bữa thì thật có lỗi với dạ dày của mình.

Nhưng rất nhanh họ đã hối hận.

Ngồi cùng một bàn với Lăng Tiêu quá gò bó, ai dám ăn thả ga chứ?

Nhưng ăn nhã nhặn đến mấy cũng sợ khó tiêu!

Hơn nữa sắc mặt ông chủ quá khó coi, có phải là cảm thấy họ gọi quá nhiều không?

Nghĩ như thế, đám người càng sợ hãi.

"Hoàn Hoàn."

Thấy bầu không khí căng thẳng quá, Cao Dương đưa mắt liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn liếc qua Lăng Tiêu đang ngồi dựa vào ghế và đưa hai tay ôm ngực, không có cách nào đành bưng ly nước trước mặt lên rồi đứng dậy.

Sắc mặt vị đại gia trước mặt khó coi như vậy, mấu chốt là hắn chậm chạp không động đũa làm mọi người căn bản không dám thúc giục!

"Lăng tổng, cám ơn anh đã mời chúng tôi ăn cơm, tôi lấy nước thay rượu kính anh một ly thay mọi người."

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn uống một hơi cạn sạch nước trong ly.

Lăng Tiêu chau mày kiếm lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Dùng nước mời rượu, Thịnh tiểu thư thật có thành ý."

Hiển nhiên Lăng Tiêu không chịu nể mặt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Hiện tại tôi không thể uống rượu."

Mặt Lăng Tiêu lạnh căm căm: “Nguyên nhân."

"Dạ dày khó chịu." Thịnh Hoàn Hoàn tùy ý đưa ra một lý do.

"Không phải cô nói mình không sinh bệnh sao?"

"Tôi không sinh bệnh, chỉ thấy dạ dày khó chịu, không thể uống rượu."

"Viện cớ."

Đám người càng nghe càng thấy không thích hợp, kính rượu thôi mà sao hai người này lại cãi nhau rồi?

Khí lạnh trên người Lăng Tiêu có thể làm chết cóng người ta, cái gì mà dạ dày khó chịu, chẳng qua là trước khi đi Đường Nguyên Minh đã dặn không để cô uống rượu, cô nghe lời Đường Nguyên Minh như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất buồn bực, vì sao Lăng Tiêu nhất quyết ép cô uống rượu chứ?

Cao Dương vội đổ nửa ly rượu đứng lên hoà giải: “Lăng tổng, tôi mời anh một ly, hôm nay Vũ Yến có được thành tích như vậy là nhờ Lăng tổng tinh mắt biết nhìn người."

Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch môi mỏng: “Cao đội đang châm chọc tôi sao?"

Cao Dương không hiểu ra sao, tiếp đó chợt bừng tỉnh rồi hận không thể vả miệng mình.



Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn vừa ly hôn thì Thịnh Hoàn Hoàn đã lấy được giải quán quân trở về, ông ta dùng năm chữ "Tinh mắt biết nhìn người" này chẳng phải là đang vả mặt Lăng Tiêu?

Cao Dương vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang nói là Lăng tổng thu mua Vũ Yến là tinh mắt biết nhìn người."

"..."

Lời này không phải y chang vậy sao?

Đám người không khỏi chùi mồ hôi lạnh thay Cao Dương.

Quán quân là Thịnh Hoàn Hoàn người ta giành được mà, vì cô nên Vũ Yến mới có giá trị, cho nên câu giải thích này có khác biệt gì?

Trên trán Cao Dương ứa ra mồ hôi lạnh: “Ý tôi nói là, ý tôi là..."

"Đủ rồi, không phải chỉ một ly rượu thôi sao?" Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhìn không được nên đoạt lấy rượu trong tay Cao Dương mà ngửa đầu uống cạn, tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu: “Hài lòng chưa?"

Lăng Tiêu gật đầu: “Rất hài lòng."

Xem ra cô cũng không nghe lời Đường Nguyên Minh gì mấy!

Lăng Tiêu đạt được âm mưu nên tâm tình rất tốt, bưng ly rượu trước mặt lên rồi đứng dậy cười nhìn đám người: “Vũ Yến có thành tích hôm nay không thể không nhắc đến sự cố gắng của các vị, ly này mời mọi người."

Đám người được mời rượu mà sững sờ, lập tức sợ hãi bưng rượu đứng lên.

Sau khi đặt ly rượu xuống, Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Hôm nay Thịnh tiểu thư đoạt giải quán quân, những người có mặt ở đây đều có tiền thưởng."

Nói xong, hắn nâng bàn tay thon dài lên.

Phùng Việt Phùng thư ký vẫn đứng sau lưng Lăng Tiêu hoàn toàn không hiểu tâm tư của Boss nhà mình, chỉ có thể ngoan ngoãn móc chi phiếu ra đưa tới tay hắn.

Lăng Tiêu vung tay lên, từng tấm từng tấm chi phiếu được tung ra.

Người của Vũ Yến kinh hãi đến mức rớt cằm xuống đất, hôm nay xem như họ đã tăng thêm kiến thức, không hổ là thủ phủ, hắn liên tục viết ra từng chuỗi con số mà không chớp mắt lấy một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Rất nhanh chi phiếu đã đến tay đám người, mọi người nhìn chuỗi con số trên chi phiếu thì lập tức vui vẻ ra mặt, nói cám ơn liên tục: “Cám ơn ông chủ."

Vừa rồi sao họ lại cảm thấy Lăng Tiêu đáng sợ, hắn là ông chủ cực kỳ đáng yêu, cực kỳ hào phóng trên thế giới này.

Tất cả mọi người đặc biệt vui mừng, chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn rất bất mãn: “Vì sao tôi không có?"

Mọi người đều có tiền thưởng, chỉ có quán quân là không có, nói ra có ai tin không?

Cô vừa liếc qua chi phiếu trên tay Mao Tuấn, có đến tận sáu con số, hai tấm trong tay Lý Hưng Hoài và Cao Dương còn có thêm một số 0, vì sao cô lại không có?

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi mặt không đổi sắc nói: “Cô không thiếu tiền, giữ lại sau này thanh toán một lần."

Thanh toán, không phải kết toán.

Chứng tỏ cuối cùng số tiền này có khả năng là số âm.

Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhất nữa, một triệu hay chục triệu đối với cô chỉ là số nhỏ thôi, nhưng vẫn không nhịn được thầm mắng Lăng Tiêu là "Nhà tư bản vạn ác" "Quỷ hút máu" "Quỷ keo kiệt..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.