Chương trước
Chương sau
Dưới ánh nhìn chăm chú của người xem cả nước, Lệ Hàn Ti nâng hoa hồng bước từng bước về hướng Triệu Giai Ca, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách cô ta một cánh tay.

Anh ta đặt microphone bên môi, bắt đầu chia sẻ từng chút từng chút tình yêu của mình dành cho Triệu Giai Ca: “Anh không còn nhớ mình thích em bao nhiêu năm, chỉ biết từ lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt anh đã không cách nào dời khỏi người em rồi."

"Nhớ đến lúc ấy là hoàng hôn, em mặc một chiếc váy màu hồng công chúa, ánh chiều tà soi sáng trên người em như một Thiên Sứ rơi xuống nhân gian..."

Triệu Giai Ca nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng lại không có cảm giác gì đối với lời tỏ tình của anh ta, cô ta còn đắm chìm trong sỉ nhục thất bại không kềm chế được.

Cô ta đã từng làm tất cả mọi người trầm trồ thán phục, là sự kiêu ngạo trong mắt bọn họ, mãi đến khi đến Hải Thành và gặp phải Thịnh Hoàn Hoàn, sự kiêu hãnh của cô ta lập tức vỡ nát.

Thịnh Hoàn Hoàn ưu tú hơn cô ta về mọi mặt, chuyện gì cũng đè đầu cô ta, vẻ đẹp, tài hoa, thậm chí là điều kiện gia đình.

Những năm qua cô ta luôn yên lặng cố gắng, học bắn súng, học cưỡi ngựa, chơi đua xe, tất cả những gì Thịnh Hoàn Hoàn biết thì cô ta đều học.

Hơn nữa cô ta còn muốn học càng tinh thông càng tốt hơn, chỉ vì một ngày nào đó có thể đánh bại Thịnh Hoàn Hoàn rồi toả sáng.

Nhưng hôm nay, cố gắng nhiều năm đều đã thất bại.

Triệu Giai Ca không thể chấp nhận sự thất bại của mình, cô ta không cam lòng thậm chí cảm thấy rất nhục nhã, được Lệ Hàn Ti cầu hôn mà trong lòng cô ta không vui sướng chút nào.

Lệ Hàn Ti còn đang chia sẻ từng chút từng chút quá khứ của họ, nhưng Triệu Giai Ca không nghe lọt câu nào, ánh mắt của cô ta di chuyển đến Lăng Tiêu, lại dời qua Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng nhìn về phía Lăng Kha trên khán đài, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ vặn vẹo.

Lúc này Lệ Hàn Ti đang quỳ một gối dưới đất: “Cho nên Giai Ca, gả cho anh đi! Anh sẽ yêu em cả đời, tôn trọng em, bảo vệ em."

Người xem ở đây nghe thấy câu chuyện giữa Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca đều bị sự thâm tình của Lệ Hàn Ti làm rung động, cảm thán Triệu Giai Ca quá may mắn.

Sau khi Lệ Hàn Ti cầu hôn, vô số người hò hét với Triệu Giai Ca: “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy..."

Nhưng Triệu Giai Ca lại tỉnh táo nhìn Lệ Hàn Ti quỳ gối trước mặt mà hỏi: “Nếu anh yêu em như thế thì em hỏi anh, Lăng Kha là ai?"

Lăng Kha?

Lệ Hàn Ti không khỏi chau mày, anh ta không ngờ Triệu Giai Ca sẽ nhắc đến Lăng Kha vào lúc này.

Anh ta nghĩ tối hôm qua cô ta chủ động bảo mình cầu hôn trước mặt nhân dân toàn quốc vào hôm nay là đã quyết định muốn bước cùng anh ta, không ngờ cô ta lại nhắc đến Lăng Kha vào lúc này.

Hay là trong lòng cô ta để ý anh ta từng ở bên cạnh Lăng Kha?

"Vì sao không nói lời nào?" Triệu Giai Ca nhẹ giọng ép hỏi: “Lăng Kha là ai?"

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái cúp trong lòng, cực kỳ tức giận trước hành vi của Triệu Giai Ca, người phụ nữ này cố ý làm Lăng Kha khó xử đây mà.

Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng cho Lăng Kha, Lệ Hàn Ti vốn không có tình cảm với cô ấy, dưới tình huống này nhất định anh ta sẽ nói ra những lời làm Lăng Kha tổn thương sâu sắc.

Chỉ thấy Lệ Hàn Ti bất giác liếc qua vị trí của Lăng Kha, chỉ đảo qua một cái rồi trong lòng đã đưa ra lựa chọn: “Chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng gì."

Lúc này Triệu Giai Ca mới hài lòng nhận lấy hoa hồng: “Em tin tưởng anh."



Nhìn người đàn ông quỳ một gối trên màn hình, nhìn ý cười trên khóe miệng Triệu Giai Ca, nghe những tiếng ao ước chung quanh, giờ khắc này trong lòng Lăng Kha bình tĩnh đến lạ thường.

Chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng gì sao?

Được, vậy như anh mong muốn!

Lệ Hàn Ti, nửa đời sau chúng ta coi như người xa lạ đi!

"Nếu muốn khóc thì tôi không ngại cho cô mượn bờ vai để dựa vào đâu."

Nam Tầm vừa định an ủi Lăng Kha khổ sở vì loại người này không đáng, nhưng có một giọng nói đã vang lên trước khi cô mở miệng.

Nam Tầm cười cười rồi âm thầm quan sát.

Cô quen biết Đường Dật đã lâu, nhưng chưa từng thấy anh ta lịch thiệp với người phụ nữ nào như thế...

Đôi nam nữ trên màn hình đã ôm hôn nhau, Lăng Kha nghiêng mặt qua nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên đáp lại anh: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Cô rất ổn, ổn hơn bất cứ lúc nào.

Bỏ được chấp nhất nhiều năm trong lòng khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Nụ cười của Lăng Kha càng thản nhiên: “Tôi phải nói tiếng xin lỗi với anh vì chuyện lần trước, tôi là người khá bộp chộp, lúc hưng phấn dễ quên hình tượng, thường không khống chế được chính mình."

Nói đến đây Lăng Kha cũng cảm thấy rất mất mặt!

Khóe miệng Đường Dật khẽ nhếch lên, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Ừm, vừa rồi đã cảm nhận được."

Vừa dứt lời, anh lại nâng bàn tay bị cô nắm đỏ bừng lên.

"Đây là... Tôi bóp sao?"

"Chứ không lẽ tôi tự bóp?" Đường Dật nhíu mày.

"..."

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Kha lập tức đỏ bừng: “Thật... Thật xin lỗi, lần sau anh nên tránh xa tôi một chút đi!"

Mất mặt quá, thật muốn mua khối đậu hũ đập đầu chết quách cho rồi.

Đường Dật cười cười: “Được."

Lệ Hàn Ti cầu hôn thành công, cuộc thi quốc tế cũng kết thúc viên mãn, người xem bắt đầu lần lượt tan đi.

Lăng Kha thực sự không có mặt mũi ở lại nên kéo tay Nam Tầm muốn bỏ đi: “Hoàn Hoàn phải về đội xe, chúng ta đi trước đi!"



Nam Tầm không chút hoang mang nhìn thời gian, sau đó mời Đường Dật: “Lát nữa Đường sư đệ có rảnh không, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?"

Lăng Kha trừng to hai mắt: Chị, chẳng lẽ chị không nhìn ra em đang rất lúng túng sao?

Đường Dật gần như không chút do dự: “Được."

Sau đó ánh mắt anh rơi xuống gương mặt xinh đẹp nhưng lúng túng của Lăng Kha: “Lăng Tiểu thư không ngại chứ?"

Lăng Kha: “Ha ha... Đương nhiên không ngại."

Cô có thể nói không đi sao?

Trước khi đi, Nam Tầm bảo Lăng Kha gọi một cú điện thoại để Thịnh Hoàn Hoàn an tâm.



Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn trở lại đội xe, đám người đang chúc mừng Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Ti, chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu trên ngón tay Triệu Giai Ca cực kỳ loá mắt.

"Hoàn Hoàn..."

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn trở về, Lý Hưng Hoài và Cao Dương rưng rưng nước mắt.

Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn không chỉ giành được giải quán quân mà còn giúp Vũ Yến quật khởi lần nữa.

Cô cứu vớt Vũ Yến đang trên đà rơi xuống.

Lý Hưng Hoài và Cao Dương đã chịu sỉ nhục và chế giễu nhiều năm cũng được nở mày nở mặt, mộng tưởng họ kiên trì không trở thành trò cười mà đã toả ánh hào quang lần nữa.

Sau một cái ôm nhẹ nhàng, Cao Dương lại quay đi nghe điện thoại.

"Hoàn Hoàn chúc mừng..."

Những người khác trong đội xe lập tức tràn đến, nhao nhao chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn, họ lộ ra vẻ mặt vui sướng, cười nói vui vẻ, thật lòng vui mừng cho cô.

Rất nhanh Cao Dương đã trở về, nhưng nói chưa được hai câu lại đi nghe điện thoại.

"Sao hôm nay Cao đội lại bận rộn như vậy?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Nụ cười của Lý Hưng Hoài mang đầy sức sống: “Bây giờ cô nổi tiếng thật rồi, từ lúc nãy đến bây giờ điện thoại của lão Cao không ngừng reo, đều là mấy thương gia muốn tìm cô quay quảng cáo, may mà tôi thông minh nên tắt máy."

Quay quảng cáo?

Nghĩ đến thân phận của mình, Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Lý đội..."

Lý Hưng Hoài giơ tay lên rồi khẽ gật đầu với cô: “Tôi biết cô lo lắng cái gì, yên tâm đi, chúng tôi sẽ không đưa ra lựa chọn thay cô."

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.